Tô Bùi ngồi trên xe trở về khách sạn mà anh thuê, Tiểu Nhan cũng đi cùng, cô phụng phịu nói, “Em thấy anh nói chuyện với cô ta rồi.”
Tô Bùi đang mải lướt điện thoại, hôm nay Bích Quy chưa gửi lời chúc ngủ ngon nào, không biết là vì quên hay là chưa ngủ, hôm nay là cuối tuần nên chắc con bé còn đang xem TV.
Anh không hiểu bèn hỏi lại, “Anh nói chuyện với ai cơ?”
Tiểu Nhan đáp, “Phương Tử Linh ấy, anh không nên nói cười vui vẻ với cô ta như vậy.” – bằng một giọng xen lẫn giận hờn.
Tô Bùi bật cười, giọng điệu hờn dỗi rõ trẻ con đây mà. Anh thầm ngẫm, có lẽ do trước đây Phương Tử Linh có thái độ hách dịch với đội ngũ biên kịch nên hai người họ từng cùng nhau ‘nói xấu’ sau lưng cô ta mấy bận, nên bây giờ Tiểu Nhan cảm thấy anh đã phản bội lại cái tổ chức con con của họ.
“Cô ấy thay đổi thái độ như thế chẳng tốt hơn à? Đừng rạch ròi ân oán trong công việc như vậy, thả lỏng đi em à.” – Tô Bùi nói.
Tiểu Nhan vặn vẹo, “Ý em không phải vậy… anh không nhận ra à? Cô ta muốn quyến rũ anh ý.”
“Hả? Vậy á? Anh đâu thấy đâu.” – Tô Bùi thản nhiên đáp.
Anh càng hời hợt, Tiểu Nhan càng cảm thấy anh đang nói dối. Anh không thấy ư? Nói thế chỉ lừa được con nít thôi, Phương Tử Linh đã thể hiện rõ ràng như thế sao anh có thể không thấy chứ.
“Cô ta cho mình là ong chúa có thể mê hoặc bất cứ ai mà cô ta muốn.” – Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dong/235194/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.