Thế là giữa lúc bọn quan quân chưa kịp kêu lên một tiếng thì thân hình mảnh dẻ mà tráng kiện của Sở Vân đã lách qua người bọn chúng biến đi mất tích.
Tôn Vọng mặt đỏ như gấc, đứng lên quát lớn:
- Lũ chó chết! Chúng bay đều là phường giá áo túi cơm, chúng bay còn đứng đây làm gì? Đuổi mau lên! Mẹ kiếp, chừng này người mà không cản được một thằng bé, tức chết được! Cút hết, cút hết,...
Thế là mười mấy tên công sai đồng thanh hét lên một tiếng, dáng vẻ hùng dũng định đuổi theo Sở Vân, nhưng chằng biết đường nào mà đuổi lại đua mắt nhìn nhau...
Lúc này đã hoàng hôn, trên con đường lớn ngoằn ngoèo ánh nắng chiều soi bóng một người mặc áo chẽn màu đen, khoác một trường bào cũng màu đen, đen như bóng tối, đen đến rợn người. Người đó chính là lãng tử Sở Vân. Từ hôm rời khỏi doanh trấn đến nay đã ba ngày mà chưa tìm thấy người bạn lớn Nghiêm Tiếu Thiên, nhưng chàng tin tưởng ông ta không thể gặp nạn được. Bởi vì ngoài trí thông minh và võ công trác tuyệt, ông ta lại có một trái tim anh hùng và trong sáng.
Sở Vân cứ đi dưới ánh nắng chiều đã dần dần tắt. Lúc này chàng đã hoàn toàn khác với hình dáng của người ngư dân hiền lành của ba tháng trước, vừa đi chàng vừa suy nghĩ nếu như mình lại cải trang giống như trước đây, không biết Nghiêm lão huynh nhìn thấy sẽ nghĩ gì. À. mà vì sao Nghiêm lão huynh lại đấu với hai người áo đỏ nào đó nhỉ, không hiểu giờ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dieu-than-chuong/6731/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.