Sở vân mỉm cười nói:
- Lão huynh, cái vật ấy là của người ta, nếu vào tay mình thì lại chuốc thân mang oán, chi bằng để kết thúc như thế có phải vui vẻ không hả?
Nghiêm Tiếu Thiên nghe thấy thế cũng phải lấy làm ngạc nhiên, vì những lời lẽ ấy, sao lại có thể nói ra từ cửa miệng của một người dân quê kệch được? Lão ta đưa mắt chăm chú nhìn Sở Vân, nhưng từ quần áo cho đến nước da và cơ bắp của Sở Vân đều khiến cho hắn không thể nghi ngờ vào đâu được, nên hắn đành cười hỏi:
- Anh bạn, ngươi đã từng đi học à?
- Có học qua mấy năm ở trường làng, bây giờ có thể cầm bút vẽ loằng ngoằng đôi chút.
- Anh bạn, ta thì “Thường Tuyến Khai Vát” ngươi thì “Chiêu Tử Kinh Bạt” đã từng phát hiện một đường dây khác có “Lão hợp” không?
Cổ Yển La Hán không để cho Sở Vân kịp suy nghĩ đã tuôn ra một tràng những câu, những chữ mà giới giang hồ thường dùng, nói xong lão ta giương mắt nhìn Sở Vân chăm chú quan sát.
Mặc dù Nghiêm Tiếu Thiên lão luyện giang hồ, vô cùng giảo hoạt đã dùng những từ ngữ nhập môn để kiểm tra chàng ngư dân nọ có phải xuất thân từ võ lâm không? Nhưng lão ta đã thất vọng, Sở Vân vốn quát thăn tử chốn giang hồ nhưng mới hai mươi tuổi mà không đã bị cuộc đời vùi dập gây nên cho chàng biết bao đau khổ nên chàng đã biết cảnh giác với đời không kém.
Sở Vân cười nói:
- Lão huynh xin đừng giận, tiểu đệ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dieu-than-chuong/6723/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.