Sở Vân đưa tay tóm lấy gáy người ấy dựng dậy. Người ấy sắc mặt trắng bệch đầy vẻ căm phẫn, tuổi chừng hai bốn hai lăm, hai mắt mở to trừng trừng nhìn vào Cổ Yển La Hán. Ông ta cười, đưa tay sờ mắt người ấy vỗ nhẹ lên má hắn mấy cái nói :
- À thì ra là một kẻ hảo hán đây, nhưng mà sinh sai giờ rồi. Với tài nghệ của người mà cũng đòi đến đây phá rối, quả thật nực cười, điếc không sợ súng.
Người ấy hứ một tiếng không đáp lời, thấy thế Sở Vân nới lỏng mấy ngón tay trầm giọng nói :
- Anh bạn trẻ, anh là ai, thuộc môn phái nào? Sở mỗ tự thấy chưa hề cùng các hạ có rắc rối gì, vì sao giữa đêm đến đây định ám hại? Chẳng những thế mà còn thả loài rắn độc hại chúng ta? Thủ đoạn thật là độc ác!
Người ấy căm phẫn hứ một tiếng nói :
- Họ Sở kia người bỏ cái trò ngậm máu phun người, ta là người của Mãng Long hội từ trước đến giờ quang minh chính đại, không thèm làm những trò xấu xa ấy đâu.
Cổ Yển La Hán nghe đến ba chữ Mãng Long hội thì giật mình nói :
- Tiểu tử người nên nhớ rằng Mãng Long hội đã trở thành quá khứ rồi. Cuộc chiến Đại Liễu Bình, Mãng Long hội và Khôi kỳ đội đã cùng chôn chung một nấm mồ rồi.
Người ấy nghe thấy thế, cất tiếng cười như điên dại xen lẫn thảm thương căm giận, Sở Vân nói :
- Nghiêm lão ca có thể người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dieu-than-chuong/2496550/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.