Bỗng mặt Sở Vân trở nên đanh lại, chàng nói giọng pha chút hờn căm:
- Không phải là tất cả, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi. Cô ta sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho cả cuộc đời, cô ta sẽ được đền bồi bằng sự lừa đảo, độc ác của đời!
Lê Tường mãi mới thốt lên một tiếng:
- Ngươi ...
Bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng hỏi vẻ cung kính nhưng sắc sảo:
- Bẩm Minh chủ, cóù động tịnh gì cần đệ tử đi kiểm tra không?
Lê Tường giật mình lo lắng nhìn ra phía cửa, nhưng Sở Vân đã khẽ đập lên vai nàng nói vọng ra ngoài:
- Ồ ! Không có chuyện gì đâu, đêm khuya lắm rồi, Lý Khải, ngươi đi nghỉ đi !
Lý Khái dạ một tiếng rồi đi xa dần, trả lại sự yên tĩnh cho đêm khuya.
Lê Tường lau nước mắt, buồn bã khẽ nói:
- Để cho ta ngồi dậy, chúng ta ngồi nói chuyện cũng được !
Hai tay của Sở Vân lại xiết chặt hơn, trầm giọng nói:
- Thể này không tốt hơn sao ? Có thời gian hưởng thụ thì hãy hưởng thụ, nếu không thì lại có người đến quấy rối chúng ta nữa đó !
Lê Tường cúi đầu, im lặng một hồi rồi nói rất khẽ:
- Không biết kiếp trước em đã gặp phải oan trái gì mà bây giờ mới gặp phải anh. Cho đến lúc này em cũng không hiểu tình cảm của anh đối với em như thế nào ? Em nới để anh biết em không cúi đầu trước ai bao giờ, không quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dieu-than-chuong/2496507/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.