Giang Ngọc Phàn cong người xuống nhìn thấy lỗ thông gió liền ghé đầu nhìn vào trong thì thấy căn lầu rộng rãi mà chỉ bài trí toàn là đồ cổ. Có cái thì gác trên giá, có cái thì treo, mà vật nào cũng cổ kỹ lên nước thời gian, sáng bóng tỏa chiếu khắp cả phòng. Thì ra đây là một tòa "Tàng bảo lâu".
Giang Ngọc Phàn đưa ánh mắt đặc biệt chú ý đến chiếc ghế đặt giữa phòng. Mọi vật hầu như chỉ bài trí chung quanh bốn phía, khoảng không gian rộng giữa phòng ngược lại trống không. Duy nhất đặt trên tấm thảm nhung đỏ là một chiếc ghế gụ khảm ngọc trai cao đến tầm ngực người, trên ghế lại đặt một chiếc bình bầu dục miệng rộng đến tám chính thốn.
Quả nhiên bên trong chiếc bình cổ tỏa ra hào quang rực rỡ khác thường, Giang Ngọc Phàn nhìn liền nhận ra nó hoàn toàn giống với hào quang tỏa ra từ Vạn Diễm bôi trong đêm ở khách điếm Nghi Hưng thành.
Thế nhưng Vạn Diễm bôi hiện tại nằm sâu trong chiếc bình cố kia bị che khuất tầm nhìn, hay nói cách khác công phu "Cách không hấp vật" chỉ thi triển được với trực tuyến, chứ khúc khuỷu thế này thì không thể thực thi.
Giả như Giang Ngọc Phàn dùng chỉ lực thần công cách không điểm tới kích vỡ chiếc bình thì là chuyện đơn giản, nhưng làm vậy thứ nhất có thể tổn hại đến Vạn Diễm bôi, thứ hai là khi bình vỡ tất gây ra tiếng động lớn thì khác nào báo cho đối phương biết mình đang ở đây?!
Nghĩ chưa tiện hành động, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-dau-van-diem-boi/3292060/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.