Tô Lương khó khăn lắm mới điều tức được hơi thở, thấy Tô Hàm đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn y, cái gì chứ, hình như vừa rồi là y bị hung hăng treo ghẹo nha, y càng nhìn gương mặt của Tô Hàm thì càng cảm thấy đáng ghét, thuận tay liền cho Tô Hàm một quyền, Tô Lương hoàn toàn không ngờ được Tô Hàm căn bản không tránh, cho nên để cho Tô Lương đánh ngay trực diện, gương mặt của Tô Hàm trong thoáng chốc liền xưng lên, nhãn thần biến thành màu huyết đỏ, gầm lên: “Cậu mẹ nó dám đánh tôi.”
Tô Lương ngay sau đó đã hối hận, nhưng vẫn không nghĩ được hậu quả sẽ là gì, trên mặt liền chịu một cái tát, theo đó lại bị Tô Hàm đá một cước vào bụng, y lập tức từ trên ghế ngã xuống đất, Tô Lương vô lực ôm bụng nằm trên sàn, chờ đòn tiếp theo của Tô Hàm.
Tô Hàm hít sâu mấy hơi: “Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi, sao cậu không ngoan ngoãn được vậy.”
“ Ngoan ngoãn, hâng, cũng không phải đều bị đánh sao.” Tô Lương ngẩng đầu lên, con ngươi sáng rực nhìn chằm chằm Tô Hàm tiếp tục nói, “Hay là anh còn chưa chán tôi, ân?”
Tô Hàm cười lạnh hai tiếng nói: “Không tồi, không tồi.”
Nói rồi áp Tô Lương ở dưới thân, kéo rách áo của Tô Lương, hung hăng cắn một phát trên bả vai của y, Tô Lương buồn bực hâng một tiếng, làm sao cũng không muốn kêu lên, miếng thịt đó chắc bị cắn đứt quá, Tô Lương tự giễu, ta vậy mà lại bình tĩnh đến thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-da-bat-luu-nhan/2220750/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.