Trùng kích một lúc lâu, khi Tô Hàm lại ngẩng đầu lên, Tô Lương đã hôn mê từ lâu, nhưng không biết là vì đau đớn mà hôn mê, hay là bị khoái cảm đánh úp cho ngất đi, làn da thủy sắc tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho Tô Hàm trong một chốc không thể mở mắt, ta làm sao thế này? Tô Hàm từ bên trong Tô Lương đi ra, mang theo khá nhiều dịch thể trắng đục nhớt nhát.
Kế đó hắn tẩy rửa thân thể Tô Lương một chút, đắp chăn lên cho y, sau đó một mình đứng ở bệ ở sổ châm một điếu thuốc, vị đạo thuốc rất nặng, khiến Tô Lương trong giấc mộng cũng nhíu mày.
Thế giới bên ngoài rất sáng, dòng người giống như những con kiến nối đuôi nhau trên đường, ánh mắt Tô Hàm không có tiêu cự nhìn ra bên ngoài, chốc chốc lại ngây ra…. Sau đó hắn ngừng một lát, nghĩ đến hôm nay nên mang Tô Lương đi gặp lão gia, hiện tại bị mình làm thành thế này, là vạn lần không thể được, ta lúc nào thì trở thành thế này? Lực khống chế không biết chạy đi chỗ nào rồi.
Hắn quay người, vừa ngay nhìn thấy khóe mắt Tô Lương đang chảy xuống dịch thể trong như pha lê, trong lòng âm thầm cười, quả nhiên vẫn không giống a, một người như vậy đã định là khó thể sinh tồn trong vòng luẩn quẩn này…..
Nhưng, lão gia bên đó từ đầu đến cuối vẫn không xử lý tốt được, hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, sau đó truyền đến một âm thanh thanh thoát: “Xin đợi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-da-bat-luu-nhan/2220742/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.