Hai người âm thầm ăn hết bữa cơm, thấy sắc trời đã gần tối, nhưng cả căn phòng vẫn trống trải vắng vẻ, không có một chút hơi người, ban ngày còn tốt, chẳng qua lúc này Tô Lương đã hơi để ý, Tô Lương vì bản thân quyết định muốn lưu lại chỗ này sống mà giãy dụa, y thậm chí có chút mâu thuẫn nghĩ lại chỗ này cũng rộng rãi cực kỳ, nhưng căn phòng lại sáng tỏ dị thường…..
Y quay đầu nhìn hướng Tô Hàm, hắn đang rất hứng thú ngồi uống cà phê, nhưng dùng ánh mắt liếc lại Tô Lương…… đúng a, hắn đang đợi ta hối hận mà, đang đợi ta theo hắn quay về…….
Gió đêm tháng năm vẫn mang chút se lạnh, không biết từ chỗ nào chui vào từng góc trong phòng, bay qua bay lại giữa đường nhìn của Tô Lương và Tô Hàm.
Tô Lương mở miệng, đang chuẩn bị nói gì đó, thì nghe thấy thanh âm của quản gia: “Hàn thiếu gia cậu sao lại đến đây?”
“ Sao vậy, tôi không thể đến sao?” Một thanh âm tự kiêu cuồng vọng thu hút sự chú ý của Tô Lương, y ngẩng mắt nhìn qua, thấy một thanh niên mặc tây trang phẳng phiu đang dùng ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá y một lần.
Hàn Tùng lòng nghĩ, quả nhiên là thế, hắn tránh khỏi lời cằn nhằn của quản gia, đi thẳng đến trước mặt Tô Hàm, nói: “Trở về sao cũng không thông báo cho tôi một tiếng, để tôi còn chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp bạn hiền.”
“ Dùng cách này để đổ hết cho tôi sao? Cậu không làm được là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-da-bat-luu-nhan/2220733/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.