Bụng càng ngày càng nhô cao chứng minh cho suy đoán của Nghiêm Thận Độc là đúng, nhưng lúc này hắn lại gặp phải một nan đề mới—— hắn nên nói cho Tiểu An như thế nào đây, bụng nhỏ của cậu to hơn không phải do ăn no, mà bởi vì ở trong đó có một bảo bảo nhỏ đang lớn dần?
Nhưng chính Diêu Bình An cũng là một bảo bảo, lỡ đâu cậu nghe xong liền hưng phấn muốn bảo bảo nhỏ ra ngoài sớm một chút để chơi với cậu, vậy thì phải làm sao đây? Hoặc là cậu nghe xong sợ tới mức không muốn sinh nữa thì làm sao giờ?
Nhưng không thể dấu chuyện này hoài được, rốt cuộc vào một buổi sáng nọ khi cậu rời giường, lúc này mới ngủ dậy vẫn chưa ăn gì, bụng vẫn tròn vo, Diêu Bình An không thể không nhận ra bụng mình khác thường.
“Hở?” Cậu dùng bàn tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, phát ra âm thanh “Thông thông” trầm đục.
Nghiêm Thận Độc ngồi ở một bên nhìn cậu, trên mặt không thể hiện biểu tình nhưng trong đầu lại nghĩ cậu làm vậy có khi nào kinh động tới bé con không, rồi sau đó bé con đá bụng Tiểu An khiến cậu kinh hồn táng đảm mất.
“Lão công” mặc kệ là gặp chuyện gì, kêu lão công luôn luôn đúng.
“Ừm.” Hắn xoa bóp gương mặt mềm mụp của cậu, ngay lúc Diêu Bình An há mồm muốn hỏi gì đấy thì hắn liền lấp kín môi cậu.
“Ô” một nụ hôn qua đi, Diêu Bình An mơ mơ hồ hồ, lại vẫn chấp nhất mà bám vào vai Nghiêm Thận Độc, nói: “Bụng bụng, quái.”
“Quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-cuong/884293/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.