Con thuyền chở vô số vàng bạc, đồ quý giá xa hoa thì Nghiêm Thận Độc để ở dưới đáy thuyền, bởi vậy nên trên thuyền ngoại trừ hắn và Diêu Bình An, còn lại cũng chỉ vài người hầu nghe lời biết nhìn mặt đoán ý.
Diêu Bình An mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn nên hiển nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết mình bị mang ra khỏi nước, đi tới thế giới mới nằm bên kia đại dương.
Thuyền chạy trên biển rất vững vàng, hai người ở trong khoang thuyền thoải mái “vui vẻ” ba- bốn lần một ngày cũng không cảm không khoẻ.
Gần đây Nghiêm Thận Độc rất thích vọc hoa huy*t ở phía trước của Diêu Bình An, một khi đâm vào chỗ ấy liền mở ra, còn chảy nước ròng ròng làm khăn trải giường ở phía dưới ướt nhẹp.
Hắn đã học được cách khắc chế chính mình, mỗi ngày hắn đều đâm vào tới cổ tử cung rồi ma sát qua lại, tiếp theo là đâm cho nội khang từ từ mở ra, sau đó hắn mới có thể tiến vào toàn bộ mà không tổn thương Tiểu An.
Mùa hè tới, trên mặt biển thể hiện trời đã chuyển mùa rõ ràng, bốn phía đều là gợn sóng phản xạ ánh nắng chói mắt, không có thứ gì che đậy, không ai muốn đi ra ngoài “Tắm nắng”.
Mà vào mùa hè nóng bức này, hoạt động tốt nhất để tiêu cơm chính là thao Tiểu An đến mềm mại, tùy tiện xoa bóp.
Máy lạnh nhà ăn hỏng rồi, khi ăn cơm trưa thì hai người ra một thân đầy mồ hôi, Nghiêm Thận Độc đầu tiên là hầu hạ bé ngốc nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-cuong/884291/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.