Màn che ngắn ngủn bay nhẹ trong gió, ngói trên vách tường ung mãn trữ ngọt lao (?). Khói vàng óng ánh cuồn cuộn bay ra từ mái nhà, thịt bò hầm đậu nành trong nồi sắt được nấu đến mềm mại.
Khi Nghiêm Thận Độc gõ cánh cửa ngôi nhà đầu hẻm Xuân Nguyên, làn khói bếp vừa mới tiêu tán.
“Mẹ ơi!” Cửa vừa mở, Diêu Bình An liền nhào vào trong lòng ngực “mẹ” mình, bị cậu nhào vào lòng Diêu Lương cứng đờ nháy mắt không thể tưởng tượng được gì.
Giống như thứ mà y tiếp được là thân ảnh bươm bướm nhẹ nhàng uyển chuyển, y cứ vậy mà ngơ ngác chớp chớp mắt, theo bản năng nhìn về hướng Nghiêm Thận Độc đầy vẻ nghi hoặc.
“Sau khi Bình An uống thuốc thì khá hơn nhiều.” Hắn quan sát vẻ mặt của y, lại phát hiện người kia vẫn không đánh mất đi vẻ nghi ngờ sau đó y thở dài một hơi nhẹ nhàng phức tạp, y chỉ là thuần túy kinh hỉ (vui vẻ kinh ngạc).
Chẳng lẽ là hắn đã nghi ngờ sai rồi?
“Còn đồ vật đã nói lần trước,” Nghiêm Thận Độc đưa tay ra, “Vật về nguyên chủ.” Hắn lập tức đem chiếc rương da mở ra làm lộ mấy chồng tiền mặt ở bên trong.
“A, thật cảm ơn cậu” Diêu Lương thấy rương da ánh mắt liền sáng lên, trong lòng đoán được số tiền này tám chín phần là “tiền phí đi học” hôm ấy y đưa, không nghĩ tới cái tên bụng phệ kia “tiền đồ” thế mà thật sự phun ra lại.
Kinh hỉ nhân đôi làm y vui vẻ âm điệu cũng nhẹ hơn một chút, chân thành mời hắn: “Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-cuong/247780/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.