Sau mấy ngày hành trình vất vả, hầu như không ngủ, thuê được đôi ngựatốt nào, cả hai người đều phóng nước đại cho tới khi ngựa mệt khuỵu gối, tức thời lại dùng thuật phi hành đi nốt đoạn đường tìm tới trạm cóngựa.
Lúc thì dùng xe, khi dùng đò vượt sông, chọn toàn đường tắt để tranh thủ thời gian, hai người chỉ còn cách Vạn Diệu sơn trang hơn chục dặmđường.
Xa xa, trên ngọn Thất Chỉ sơn, người tinh mắt nhìn thấy lẫn với lànsương trắng do khí núi bốc lên chưa tan, một ngọn khói đen do người trên núi chụm củi lửa đốt xông thẳng lên trời cao tới trăm trượng.
Đó là khói báo hiệu cho người ở xa biết là Vạn Diệu sơn trang ở tìnhtrạng lâm nguy, kêu gọi cứu viện từ bên ngoài mau mau tới tiếp cứu.
Ngọn khói cũng báo hiệu cho người ngoài biết là bọn người Mã phu nhân ởtrong tuyệt cốc chưa bị địch xâm phạm tới, còn sống chưa bị sát hại.
Thần Ma Mật Tăng thở hổn hển nói rằng :
- May quá chúng ta mất công đi gấp đường về đến đây, không uổng phí sự khó nhọc!
Lãnh Diện Băng Tâm mệt nhoài vì mất ngủ mấy ngày liền, ăn chỉ toàn lương khô và uống toàn nước lã. Hắn chán nản nói nhỏ :
- Sư phụ hãy nghe tôi tìm chỗ nào kín đáo ngủ một giấc mới mong có đủsức lực hành động được. Bây giờ khinh suất đi tới nữa, ngộ lỡ gặp địchthì có lẽ bọn chúng chỉ thổi phù, tiểu tăng và sư phụ cũng té nhào đểchúng trói gô lại như trói heo khiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-cuong-bat-hoai/2999576/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.