Trần Nguyên về đến nhà thì trời cũng đã tối rồi, đứng nhìn lướt qua huyền quan cũng không thấy bóng dáng ai kia. Cởi áo khoác và treo nó lên, anh bước qua phòng khách đi vào phòng ngủ.
Trong phòng không có bật đèn, tay Trần Nguyên tạm dừng trên công tắc một chút rồi cuối cùng cũng không ấn xuống, trong bóng tối lần mò tìm kiếm vị trí của Lục Lễ.
Bên trong phòng ngủ không có ai, giường đã được dọn dẹp gọn gàng, trên bàn vô cùng ngăn nắp, dưới màn đêm đen kịt không có chút hơi người nào hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, cực kì giống bản thân Lục Lễ.
Bình tĩnh, cố chấp, lãnh đạm.
Bên ngoài phòng ngủ có dựng ban công lộ thiên, cuối cùng Trần Nguyên cũng tìm thấy Lục Lễ ở đó.
Gió về đêm hơi lạnh, hắn chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, gió thổi quần áo của hắn để lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh cùng dáng người gầy gò, vô tình lộ ra một chút yếu ớt mỏng manh. Trần Nguyên bỗng dưng cảm thấy trái tim mình như co thắt lại, có chút đau đớn.
Giữa những đầu ngón tay mảnh khảnh của Lục Lễ kẹp một điếu thuốc, hắn nhìn ánh lửa chớp tắt. Đêm mùa thu rất yên tĩnh, thanh âm đằng sau đã sớm vang lên bên tai. Hắn ấn hơn phân nửa điếu thuốc dư lại vào cái gạt tàn, nhẹ giọng nói: “Anh đã về rồi.”
Thân thể trước mặt trông quá mức gầy yếu, khiến anh sinh ra ảo giác người kia sẽ bị gió thổi bay đi mất, Trần Nguyên có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-nghi-ngo-toi-khong-yeu-han/1137675/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.