Đợi đến khi Đổng Thanh Thư trở về, Mạc Thiên Quyết đã được cho tan làm từ sớm, còn Lệnh Thiên Từ ngồi ở trong nhà đến đèn còn không thèm bật, vừa uống rượu ngon vừa nhàn nhã ngắm nắng chiều đang rọi qua ô cửa.
“Lệnh tiên sinh, em về rồi.”
Đổng Thanh Thư ló đầu vào trong nhà, theo thói quen cô vừa bước vừa í ới mấy câu.
Nhưng khác hẳn với mọi khi, hôm nay Lệnh tiên sinh chẳng ừ hử gì cả.
Cô tưởng ngài ấy còn bệnh, nghi hoặc bước vào phòng nhìn quanh ngó quẩn một lúc. Nhưng trên giường chẳng thấy người đâu, chỗ bàn trà ngài ấy hay ngồi làm việc đọc sách cũng chẳng thấy nốt.
Đợi đến khi ánh mắt nhìn lướt qua ban công, bóng dáng cao lớn kia ngưng tụ trong đáy mắt cô, Đổng Thanh Thư mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười một chút đi lại chỗ ngài.
Cứ tưởng ngài ấy trốn đâu rồi chứ…
Đổng Thanh Thư ôm bó hoa được tặng lúc đi ăn với đoàn làm phim để trên bàn. Cô rón rén đi tới phía sau Lệnh Thiên Từ, choàng tay ôm lấy cổ người kia.
“Sao ngài không trả lời em, em về rồi này.”
Đổng Thanh Thư mè nheo dụi đầu vào hõm cổ của người đàn ông. Lúc này Lệnh Thiên Từ mới nghiêng mặt sang hướng cô, khẽ cười một tiếng.
“Em lại dùng kính ngữ à?”
“Ừm…” Đổng Thanh Thư có hơi nhíu mày, tuy không quen nhưng vẫn cố gắng sửa lại theo ý người kia:
“Anh… em về rồi...”
Để cất lên được tiếng “anh” này, Lệnh tiên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467269/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.