Lệnh Thiên Từ cuối cùng cũng chịu rút ngón tay ra khỏi cơ thể của cô, vui vẻ giơ lên trước gương mặt đờ đẫn của Đổng Thanh Thư lúc này, bôi loạn dịch thủy lên mặt cô, không nhịn được mỉm cười.
“Em xem em kìa, cho chồng uống nước đến no.”
Nói rồi, ngài lại liếm môi, vừa vặn lấy sạch đi giọt nước xuân vừa bắn lên mặt mình đang trượt dần từ gò má xuống miệng.
Đổng Thanh Thư thở hổn hển nằm trên giường, cũng nghe không rõ lời của Lệnh Thiên Từ lúc này.
Cô mệt mỏi đưa tay bấu víu lấy ga giường, cơ thể bị tình dục tiêm nhiễm ửng đỏ lên trông vô cùng đẹp mắt. Mà Lệnh Thiên Từ thích nhất chính dáng vẻ này của cô, vừa dâm vừa xinh, chịu không nổi khiến cây hàng bên trong đũng quần rục rịch kêu gào.
Lệnh Thiên Từ cúi đầu, lại hôn cô, liếm lấy đôi môi đỏ mọng kia, cùng cô trao đổi hơi thở ngọt ngào.
“Bé Thư ơi.”
“Ưm…” Đổng Thanh Thư nhắm mắt mệt mỏi, chỉ vừa mới dạo đầu một chút mà cô đã mệt đến không chịu được. Cảm nhận thấy người kia đang vùi đầu vào hõm cổ mình, Đổng Thanh Thư rụt vai, mân mê đưa tay vuốt ve tấm lưng rắn chắc của Lệnh tiên sinh.
“Anh muốn vào bên trong.”
“...”
Lệnh Thiên Từ vừa hôn rồi lại cắn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, vừa dụ dỗ vuốt ve eo lưng mềm mại.
“Em nói làm tình lúc bệnh rất kích thích, rất thoải mái kia mà, đúng chứ?”
“…”
“Vậy nên, anh vào được không?”
“…”
Ngay lúc Đổng Thanh Thư còn đang phân vân, Lệnh Thiên Từ đã rời khỏi người cô, ngồi dậy thoát quần áo.
Trong chớp mắt, toàn bộ mỹ cảnh đều hiện ra trước mắt, cơ ngực rắn rỏi màu đồng cùng với eo bụng đầy săn chắc khiến Đổng Thanh Thư không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Cô còn thấy… dương cụ cứng rắn kia bật ra từ trong chiếc quần lót màu đen.
Chết tiệt. Quyến rũ quá đi mất…
“Gọi chồng đi.”
“Chồng…”
“Ừ.” Lệnh Thiên Từ bật cười trước sự ngoan ngoãn này của cô.
Ngài vui vẻ vuốt ve gương mặt non nớt của Đổng Thanh Thư. Dường như cơn sốt tan biến đi một nửa, vầng trán và chiếc cổ thanh mảnh nọ đã bắt đầu có dấu hiệu ẩn ẩn hồ môi.
“Thế, anh vào nhé?”
“…” Đổng Thanh Thư đỏ mặt, chưa kịp nói gì đã thấy người đàn ông kia đang cọ sát phân thân cứng rắn ngay trước cửa miệng huyệt của cô, rà lên rà xuống mấy lần, nhưng mãi cũng không nhấp vào.
Lệnh Thiên Từ rất khiêu khích nhìn cô, phát hiện cô động tình, còn cố ý đưa tay véo mông Đổng Thanh Thư một cái, làm xương cụt của cô tê rần lên vì khoái cảm.
“Sao nào? Để chồng vào có được không?”
Đổng Thanh Thư nghiến răng, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng là gật đầu.
“Ngài… ngài vào đi…”
Nhưng rồi sau đó Lệnh Thiên Từ vẫn không chịu tiến vào. Đỉnh đầu phình to vẫn cứ trượt lên xuống trước cửa hoa tâm nhưng không có ý định lấp đầy khoảng trống trong cô.
Đổng Thanh Thư cảm thấy ngứa ngáy, nhìn Lệnh Thiên Từ bất mãn.
“Sao ngài không vào?”
“Em gọi anh bằng gì cơ?”
“…” Bằng gì là bằng gì chứ?”
“Hửm? Bé Thư gọi anh là gì cơ?”
Lệnh Thiên Từ nói rồi lại vừa chà sát đỉnh đầu lên hạch thịt của cô, sau đó hơi ấn trụ thịt vào cửa mình, nhưng rất nhanh đã rút ra.
Vẫn là không vào? – Đổng Thanh Thư bị chọc đến phát ức mà khóc.
“Chồng…”
Cuối cùng, cô cũng phải thỏa hiệp với dục vọng của mình, chẳng chịu nổi nữa đối với sự khiêu khích này của ngài.
Đổng Thanh Thư mím môi, uất ức mà rơi nước mắt, cô giơ tay đầu hàng trước sự kiên trì của người đàn ông kia.
Đổng Thanh Thư nhìn ngài với ánh mắt hờn giận, nhưng lúc này lời tới bên môi của cô lại vô cùng ngọt ngào, cố ý lấy lòng Lệnh Thiên Từ.
“Chồng ơi… anh vào đi… được không?” nói rồi Đổng Thanh Thư lại ngước mắt nhìn anh, dò hỏi ý tứ. Cô thấp giọng cầu hoan: “Em- em muốn...”
Chẳng biết có phải vì cơn bạo bệnh làm cô mụ mị đầu óc hay không. Bình thường Đổng Thanh Thư da mặt mỏng đến thế nào, Lệnh Thiên Từ là người hiểu rõ nhất. Chẳng hiểu sao hôm nay cô lại bạo gan như vậy.
Hơi thở của Lệnh Thiên Từ cũng dần trở nên nặng nề sau những lần vờn chuột mãi mà không ăn được thịt. Con mèo lớn bắt đầu nuốt khan một ngụm, ánh mắt càng thêm say mê nhìn chuột nhỏ đang nằm dưới thân mình, cái đuôi chút chắt đang bị ngài nắm lấy nên không chạy được, bộ dạng đáng thương vô cùng nhìn ngài với ánh mắt long lanh cầu xin được “giải thoát”.
“Em muốn cái gì hả, bé cưng?”
“Em… em muốn…” Đổng Thanh Thư bối rối, lại thấy gương mặt kia đang ẩn nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình.
Lúc này trái tim của cô vô thức đập nhanh hơn bình thường, sự hồi hộp lo lắng đã đẩy cao trào lên tới đỉnh điểm.
“Em muốn anh!”
Đổng Thanh Thư giống như dùng hết sức mà nói.
Cô nhìn Lệnh Thiên Từ, cố gắng nói ra lời từ tận sâu trong đáy lòng mình.
“Lệnh Thiên Từ… em muốn anh yêu em.”
Phải, cô muốn ngài ấy yêu cô, là tình yêu, mà cũng là “yêu” trong việc chăn gối đáng thẹn này nữa.
“…” Nhận được câu nói này, Lệnh Thiên Từ cảm thấy có chút mông lung không tin được.
Đáng yêu chết mất, bé cưng của ngài đúng là vưu vật hiếm có khó tìm, làm Lệnh tiên sinh mê mẫn đến không thể không yêu thương cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]