Cư nhiên bị người khác mắng bản thân vô lương tâm, Đổng Thanh Thư cảm thấy ấm ức vô cùng, muốn phản bác lại nhưng mà không được, bởi lẽ lúc này Kiều Đông Phong đã chơi tới chiêu bài tình cảm.
“Không thể nể tình chúng ta quen biết, hát bài này cho tôi sao?”
Gương mặt Kiều tổng thể hiện chút chờ mong.
“…” Đổng Thanh Thư câm nín không nói lại được lời nào – Tôi với anh quen biết nhau bao giờ? Làm như là tụi mình thân nhau dữ lắm vậy!
Thầm nghĩ nhiều người cầu mong vận may này rớt xuống đầu họ mà không được, tại sao Đổng Thanh Thư không cần mà cứ bắt buộc phải tiếp nhận thế nhỉ?
“Tôi không thích hát mà…”
Đổng Thanh Thư vẫn như cũ một mực từ chối. Kiều tổng vẫn cứ kiên trì:
“Nhưng cô không thể hát vì tôi sao?”
“Tôi--” Đương nhiên là không.
Đổng Thanh Thư còn muốn từ chối, nhưng những lời sau cùng đều bị vẻ mặt mong đợi của Kiều Đông Phong làm cô nuốt hết xuống bụng không nỡ nói ra nữa.
Kiều tổng, anh thì hay rồi, còn chơi trò đánh đòn tâm lý, bộ không biết Đổng Thanh Thư tôi là chúa bao đồng sao? Nếu tôi mà biết từ chối người khác, thì tôi đã không mang tên Đổng Thanh Thư rồi!
“Cô sẽ giúp tôi chứ?’ Kiều tổng cứ mặt dày tiếp tục hỏi.
“…”
Kết quả là, hôm đó trong bữa ăn no say Đổng Thanh Thư đã gật đầu đồng ý.
…
Lúc Mạc Thiên Quyết chở người về, thấy Đổng Thanh Thư đang ôm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467252/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.