Thấy Đổng Thanh Thư không thích ca hát như vậy, Kiều Đông Phong liền bật cười. Quả nhiên là một con người thẳng tính.
“Cô là không thích hát, hay là không thích làm việc cùng với tôi vậy?”
Kiều Đông Phong biết, hầu như người nào người nấy hợp tác cùng với anh đều âm thầm chê bai anh quá khắt khe, tính tình độc đoán. Bất quá Kiều Đông Phong cũng không quá để ý mấy chuyện vặt vãnh này, miễn là sản phẩm cuối cùng ra mắt phải thật tốt là được rồi.
Lúc làm việc của Đổng Thanh Thư, Kiều Đông Phong cảm thấy khá hài lòng.
Mặc dù đúng là tay ngang bước vào nghề thật nhưng giọng ca của cô lại chạm vào được cái tim của người nghe, khiến Kiều Đông Phong cảm thấy nhân tài này nếu bồi dưỡng một thời gian lâu có lẽ sẽ phát triển vượt bậc đây.
Tuy nhiên có lẽ… Đổng Thanh Thư không muốn đi theo con đường ca nhạc. Rõ ràng Kiều Đông Phong mở đường cho cô mấy lần, lại không nghe cô hó hé câu nào là muốn anh nâng đỡ cả.
Nên Kiều Đông Phong vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc là Đổng Thanh Thư cảm thấy anh chưa đủ ưu ái cô, hay là cô không thích ca hát thật đây.
Về vấn đề ca hát này, nói thật lòng mình Đổng Thanh Thư không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời Kiều tổng một cách nhanh gọn.
“Tôi chỉ đơn thuần là không thích hát mà thôi.”
“Hửm?”
Kiều Đông Phong cảm thấy hơi khó tin. Một giọng ca sâu lắng cảm xúc như cô lại nói rằng bản thân không thích hát sao?
“Nếu như không phải đạo diễn cứ một mực cho rằng… nhân vật chính nên hát OST cho có cảm xúc, thì tôi cũng không muốn kiếm thêm việc để làm như này đâu.”
Đổng Thanh Thư nói tới đây, dường như Kiều Đông Phong cũng hiểu ra được mấu chốt vấn đề.
Vừa hay, cô cũng thẳng thắn.
“Mà nói không thích hát cũng không đúng. Thật ra tôi chỉ là không thích đi theo con đường ca hát chuyên nghiệp thôi. Cũng không muốn tìm thêm việc để làm, tôi bị đạo diễn Phí hành đủ rồi… cuối cùng giờ nghỉ ngơi cũng bị kéo đi thu âm…”
Đổng Thanh Thư nói thẳng nói thật đến mức mất lòng. Tuy vậy Kiều Đông Phong lại thích cái dáng vẻ này của cô.
Anh ta cười lớn, nói với Đổng Thanh Thư:
“Cô không sợ tin này lộ ra sẽ bị cộng đồng mạng nói rằng cô không kính nghiệp hay sao?”
Nhắc tới hai từ “kính nghiệp”, lúc này nhân viên cũng chậm rì rì mang món ăn ra.
Một bàn thức ăn dọn ra nóng hổi, chiếc bụng của Đổng Thanh Thư lại bonus thêm mấy tiếng đánh trống vô cùng mất mặt.
“…” Cô ê mặt không dám nhìn Kiều Đông Phong, lại tiếp tục bàn về cái việc không kính nghiệp kia.
Ừ thì diễn viên rất sợ mang cái danh không kính nghiệp gì gì đó… Bất quá Đổng Thanh Thư cảm thấy, cô chỉ là không thích hát thôi, không thích ôm thêm nhiều việc phiền phức… vậy có thể cho là không kính nghiệp hay không?
Đổng Thanh Thư cũng không biết nữa, tuy nhiên cô gần đây cảm thấy công việc diễn viên này quả thực không phù hợp với mình, ngay cả ca hát cũng thế.
Diễn xuất cô có thể diễn được, hát cũng không tồi lắm… nhưng chung quy, đây không phải là cái nghề cô thực sự đam mê, mỗi ngày trải qua đều vô cùng mất định hướng.
“Thú thật thì tôi cũng có chút sợ.”
“Hửm?”
“Nhưng anh không nói, thì ai biết được chuyện này chứ.”
“…” Kiều Đông Phong thật sự câm nín.
Anh ta không nhịn được khẽ cong cong khóe môi, cố ý trêu ghẹo Đổng Thanh Thư.
“Cô không sợ tôi không giữ bí mật giùm cô à?”
“…” Đổng Thanh Thư hơi suy nghĩ, rồi lại đáp.
“Không sợ.”
“Sao lại không?”
“Nếu anh dám vạch trần chuyện tôi không kính nghiệp, thì tôi cũng sẽ đi bêu rếu anh dùng quy tắc ngầm với đồng nghiệp nữ.”
“Hả?”
Đổng Thanh Thư trưng vẻ mặt vô tội.
“Tôi nghe người ta đồn anh như vậy.”
“…”
Chuyện Kiều Đông Phong ngủ với nửa giới văn nghệ sỹ trong nước đã là tin đồn vang vọng trong giới giải trí không ai mà không biết rồi. Nhiều kẻ tay mơ mới vào nghề còn cho rằng, nếu hợp tác cùng Kiều Đông Phong thì phải dùng nguyên tắc ngầm, đó chính là luật bất thành văn.
Nhưng thật chất làm quái gì mà có chuyện này, Kiều Đông Phong anh ta bị oan!
“Cô cũng tin nữa hả?”
“Tôi sao mà tin mấy chuyện lá cải đó được.” Đổng Thanh Thư vẩu môi. Thầm nghĩ nấu cháo điện thoại với Đồng Tuệ Linh mới nghe cô ta kể lại đó thôi.
Mấy cái chuyện lá cải này, là Đồng Tuệ Linh réo cô lại cùng nghe chứ sao. Bất quá Đổng Thanh Thư cũng không tin những tin đồn bên ngoài là sự thật, cô thường chỉ tin vào những gì bản thân chứng kiến mà thôi.
Tiếp xúc với Kiều Đông Phong không quá dài cũng không quá ngắn, anh ta có dùng nguyên tắc ngầm với hậu bối hay không… tạm thời Đổng Thanh Thư vẫn chưa thấy.
“Vậy tại sao cô lại định đi bêu rếu tôi?”
Rõ ràng biết sai còn dám rêu rao những thứ không đúng với sự thật!?
“Thì tôi đã nói chừng nào anh bán đứng vạch trần tôi, thì tôi mới bêu rếu kia mà!”
Kiều Đông Phong: “…”
“Chúng ta đôi bên đều có những điểm yếu, Kiều tổng, anh không nói, tôi cũng không nói, chúng ta không ai xấu mặt hết.”
“…”
Kiều tổng kiểu: ??? – Tôi nói, tôi sợ mấy lời đồn đó từ bao giờ thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]