Chương trước
Chương sau
Buổi tối sau khi kết thúc lịch thu âm thì sẽ được về nhà nghỉ ngơi, nhưng hôm nay Đổng Thanh Thư hoàn thành trước thời gian tới cả tiếng đồng hồ, hiện tại Mạc Thiên Quyết chưa tới, chị Hà liền hỏi cô.

“Để chị đưa em về nhà.”

“Thôi đừng, làm phiền chị quá.” Đổng Thanh Thư nghe vậy liền từ chối ngay.

Chị Hà là trợ lý của cô, trong ngày phụ trách lo cho cô mọi việc, kể cả chuyện đưa đón. Nhưng đến tối thì Lệnh gia đã phân phó để Mạc Thiên Quyết đưa cô về, bây giờ Đổng Thanh Thư hoàn thành công việc trước cả tiếng, trợ lý Mạc chưa tới cô cũng không muốn phiền Hà Liên thêm nữa.

“Hôm nay tới đây là xong rồi, chị về trước, được một ngày nghỉ sớm, về còn lo cho con nữa.”

Đổng Thanh Thư nhớ Hà Liên có 2 đứa con nhỏ, một trai một gái, đứa 4 tuổi đứa 6 tuổi, hai đứa nhỏ rất dễ thương. Ngày thường Hà Liên tất bật sáng tối, cô bận thì chị ấy cũng đâu có dễ chịu gì, làm trợ lý theo cạnh bên cô, thời gian nghỉ ngơi cũng không có bao nhiêu, huống chi là chăm lo cho gia đình.

Nên hôm nay xong việc sớm, cô cũng muốn chị về nhà sớm một chút, quan tâm đến mấy đứa nhỏ nhiều hơn.

Đối với trẻ mồ côi như cô, từ bé đã thiếu thốn tình yêu thương của gia đình rồi. Thế nên Đổng Thanh Thư hy vọng, hai bé con nhà chị Hà phải thật sự hạnh phúc, luôn được bố mẹ yêu thương, cho dù có bận cách mấy cũng không thể bỏ bê tụi nhỏ được.

Nhưng với một người đầy tính trách nhiệm như Hà Liên, chị ấy đương nhiên không chấp nhận.

“Không được, em còn chưa về, sao chị có thể về trước.”

“Em tan ca rồi mà.”

“Nhưng mà trợ lý Mạc…”

“Chị Hà.” Đổng Thanh Thư cắt ngang lời của Hà Liên, cô vỗ vỗ vai chị, nghiêng mặt làm trò:

“Em là con nít hay sao mà chị sợ bị người khác bắt cóc?”

“Ý chị không phải vậy…”

“Nếu ý chị không phải vậy thì chị nghe em đi, tan làm rồi, về nhà thôi. Bây giờ em gọi cho trợ lý Mạc, rất nhanh anh ta sẽ đến đón em trở về, chị không cần lo lắng.”

“Nhưng-”

“Không có nhưng gì hết, em nói rồi đấy, tan ca rồi nên về nhà với hai đứa nhỏ đi thôi, tụi nó nhớ chị lắm đấy.”

Đổng Thanh Thư vẫn luôn là vậy, đối với chị Hà, cô lúc nào cũng là một người vô cùng ấm áp và tử tế. Có lẽ mấy hôm trước nghe thấy cuộc trò chuyện của chị với hai đứa nhỏ, biết tụi nó nhớ chị nên bây giờ mới muốn chị về sớm.

Thật tình thì Hà Liên cũng nhớ con lắm, tuy nhiên vì tính chất công việc bận rộn chị cũng không thể ở nhà nhiều mà chăm sóc tụi nhỏ.

Chị cũng muốn về sớm lắm chứ, chỉ là chị muốn làm việc gì cũng phải có trách nhiệm một chút, Đổng Thanh Thư chưa về an toàn, chị cũng không dám tan ca về nhà.

Có điều Đổng Thanh Thư khuyên nhủ mãi, Hà Liên cũng cảm thấy lung lay.

Mắt thấy Hà Liên đang phân vân, Đổng Thanh Thư khẽ cười, đẩy vai chị.

“Chị về đi mà. Em có phải con nít đâu mà chị lo.”

Bị Đổng Thanh Thư đẩy ra tới tận cửa, trước khi Hà Liên rời đi chị vẫn lo lắng quay sang nhìn cô.

“Em có cần chị gọi cho trợ lý Mạc không?”

“Trời ạ, chị xem em là con nít 3 tuổi sao?” Đổng Thanh Thư không hiểu nổi, bật cười vì sự lo lắng thái quá này của chị Hà: “Chị về trước đi, tiễn chị xong là em gọi ngay cho trợ lý Mạc, đã yên tâm chưa!”

“…” Hà Liên vẫn cứ không yên tâm, nhưng Đổng Thanh Thư thì đã kéo chị ra tới ngoài cửa.

“Vậy… chị về trước nha.”

“Được rồi, chị về đi, về cẩn thận đó.”

Sau khi tiễn Hà Liên xong rồi, Đổng Thanh Thư mới thở dài một hơi quay vào bên trong studio tìm ghế ngồi.

Cô mệt mỏi cả ngày, lúc này cổ vai gáy đều cứng đờ hết cả rồi, xoay một cái liền nghe mấy tiếng răng rắc, sợ muốn chết!

Đổng Thanh Thư ngáp một hơi, cô định mở điện thoại gọi điện cho Mạc Thiên Quyết đến đón mình thì lúc này lại nghe thấy một giọng nói cất lên.

“Đổng Thanh Thư.”

“…” Đổng Thanh Thư hơi ngẩng mặt nhìn, phát hiện ra là Kiều tổng – Kiều Đông Phong đang sải bước dài từ hành lang đi tới chỗ cô.

“Kiều Tổng.” Đổng Thanh Thư gọi một tiếng.

“Cô chưa về sao?”

“À… tôi đợi người đến đón.”

Lúc này Đổng Thanh Thư cảm thấy cô bị nhìn chằm chằm, cô gái nọ ngẩng mặt lên nhìn, thấy Kiều Đông Phong đang nở một nụ cười quá lạ nhìn cô.

“Cô đã ăn cơm chưa?”

“Tôi vẫn chưa.” Đổng Thanh Thư thành thật lắc đầu.

Vừa quay phim xong thì liền chạy tới studio để thu âm rồi, đương nhiên là cô chưa hề ăn miếng nào. Không nhắc thì thôi, nhắc tới liền cảm thấy đói bụng muốn xỉu.

“Thế tài xế của cô bao giờ mới đến?”

Bị Kiều tổng hỏi dồn dập mấy câu, Đổng Thanh Thư cũng bắt đầu cảm thấy kì lạ. Bất quá cô không tỏ ra khác thường, chỉ nhỏ giọng đáp lại.

“Có lẽ là khoảng nửa tiếng nữa, tôi còn chưa gọi cho anh ta.”

“Vậy tôi có thể mời cô đi ăn tối không?”

“…” đương nhiên là không.

Đổng Thanh Thư vốn định từ chối, tuy nhiên cô còn chưa kịp khua tay múa chân hay là há miệng nói câu nào thì lúc này bao tử của cô đã phản chủ reo lên mấy tiếng “ọt ọt”.

Đổng Thanh Thư đỏ mặt, cô không biết phải làm sao nhìn Kiều Đông Phong.

Mà Kiều tổng chỉ khẽ cười một tiếng, nói với cô.

“Đi thôi, tôi biết một quán bán đồ Thái rất ngon.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.