Chương trước
Chương sau
Bốn người ngồi nhìn nhau trầm mặc không nói được câu nào.

“…” Đồng Tuệ Linh thấp thỏm nép sát bên cạnh Phương Dục lánh nạn, thầm nghĩ đúng là xui xẻo mà!

Ai mà có ngờ Lệnh gia lại đưa Đổng Thanh Thư đến đây để nghỉ dưỡng đâu. Lại càng không nghĩ tới sao lại trùng hợp đến mức nguyên cái khu sinh thái to oành như thế, mà Đổng Thanh Thư lại vừa vặn mua kem gần nơi Đồng Tuệ Linh đang luyên huyên kể chuyện…

Mà kể chuyện bình thường thì không nói, tự dưng đang nói xấu người ta cái bị người ta phát hiện. Nghĩ coi có xui không?

Đúng là xui xẻo hết mức, nãy giờ cô ta nói cái gì, hẳn là Đổng Thanh Thư đều đã nghe hết ráo rồi!

Trong khi Đồng Tuệ Linh đang thấp tha thấp thỏm không yên, Phương Dục lại cứ thản nhiên mỉm cười xem trò hay.

Đồng Tuệ Linh nổi giận, ở dưới gầm bàn cô đá vào chân Phương Dục mấy cái, đưa mắt quét nhìn y mong mỏi sự giúp đỡ.

Nhưng Phương Dục chỉ nhún vai tỏ vẻ không phải chuyện của mình, sau đó lại tiếp tục đảo mắt nhìn vở kịch vừa mới mở màn.

Đổng Thanh Thư cũng không tính là giận thật, cô chỉ bực mình khi nhận ra bản thân bị lừa dối bởi chính người mà mình tin tưởng thôi. Cũng may mắn việc này đối với cô có lợi, nếu không Đổng Thanh Thư sẽ phải nghiêm túc suy xét lại xem có nên tiếp tục làm bạn với Đồng Tuệ Linh không…

“Có lời gì để giải thích với tôi hay không?”

Đổng Thanh Thư lia mắt nhìn một cái, Đồng Tuệ Linh liền lắp bắp:

“Tôi… tôi…”

Đồng Tuệ Linh nói không nên lời, lại đưa mắt nhìn Phương thiếu, nhưng Phương thiếu khoanh tay chịu chết. Nhìn Lệnh gia, người đầu xỏ lại làm mặt lạnh như thể không liên can đến mình.

Đồng Tuệ Linh rối muốn chết, chẳng biết phải rửa bao nhiêu dòng sông mới sạch được cái tội trạng này.

“Đổng Thanh Thư à, cô bình tĩnh nghe tôi giải thích được không…”

Đổng Thanh Thư cũng chán nản lắc đầu rồi thở dài một hơi, chẳng muốn nghe Đồng Tuệ Linh giải thích cái gì nữa.

Giờ có giải thích cũng là ngụy biện mà thôi.

Sao cô lại ngốc nghếch thế không biết, lần trước bị Đồng Tuệ Linh hại cho một vố đau đớn, lên giường cùng Lệnh tiên sinh, vậy mà lần này cô còn không biết sợ, chẳng chịu phòng hờ cô ta…

Quả nhiên người thân cận nhất sẽ là người đâm cho ta một nhát dao đau đớn nhất mà.

Đổng Thanh Thư chán không buồn nói, vừa lườm một cái thì Đồng Tuệ Linh liền rụt cổ muốn trốn.

Năm lần bảy lượt Đồng Tuệ Linh muốn giao cô vào tay Lệnh tiên sinh, hết đẩy cô lên giường ngài ấy rồi còn tiếp tay cho ngài ấy gài bẫy cô tự chui đầu vào lưới. Thật đúng là bạn tốt của tôi mà, tốt quá mức cho phép luôn! – Đổng Thanh Thư chán chường không muốn truy cứu nữa.

Thấy Đổng Thanh Thư giận đến không muốn để ý đến mình, Đồng Tuệ Linh bối rối.

“Tha tôi đi… Đừng giận nữa mà….”

Đồng Tuệ Linh bình thường miệng mồm không phải dạng vừa, nhưng mà lần này thì biết sợ thật rồi.

Đâu phải cô ta không nhớ vụ lần trước cô ta hạ thuốc Đổng Thanh Thư, đẩy cô lên giường của Lệnh tiên sinh.

Lần này lại như thế nữa…

Bị Đồng Tuệ Linh cô hại liên tiếp mấy vố như vậy, Đổng Thanh Thư không giận mới là làm lạ. Cô ta cũng có phải Thánh Mẫu đâu chứ!

Đồng Tuệ Linh lúng túng không biết phải làm sao, lại đột nhiên nhìn tới Lệnh tiên sinh. Thấy ngài ấy không để ý đến mình thì cô liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đợt đó cũng may mắn cho cô là có Phương Dục ở phía sau hậu thuẫn bảo vệ, nếu không thì Đồng Tuệ Linh cũng khó sống rồi.

Đổng Thanh Thư từ đầu đến cuối chỉ làm mình làm mẩy với Đồng Tuệ Linh, còn Lệnh Thiên Từ cô đến nhìn còn không thèm nhìn.

“…” Lệnh gia đương nhiên cảm thấy không vui, thế nhưng ngài biết vì mình đã chọc giận tiểu bảo bối, nên cũng im lặng chờ đợi hồi lâu.

Bởi vì có duyên gặp mặt như vậy, bốn người ngồi uống nước nói chuyện phiếm một lúc thì cùng nhau đi ăn tối luôn.

Duyên này, chẳng rõ là hữu duyên hay vô duyên đây.

Đồng Tuệ Linh biết bạn thân nổi giận, suốt buổi ăn cứ không ngừng gắp đồ ăn cho bạn, còn ngoan ngoãn bóc sạch vỏ tôm cho Đổng Thanh Thư.

Bình thường Đồng Tuệ Linh mười ngón tay không đụng, có muốn ăn cũng là Phương Dục lột cho cô. Nên với hành động này của Đồng Tuệ Linh, Phương Dục rất ai oán giương mắt nhìn cô ta.

“Sao chẳng bao giờ thấy em lột tôm cho tôi?”

Đồng Tuệ Linh giả điếc không nghe, tiếp tục lột tôm cho Đổng Thanh Thư.

Nhưng Lệnh Thiên Từ dễ gì để Đổng Thanh Thư ăn con tôm mà Đồng Tuệ Linh lột cho, bát của cô Lệnh tiên sinh cầm lấy rồi đưa sang cho Phương Dục, ngài hơi nhướng mày, trước ánh mắt ngạc nhiên của Đồng Tuệ Linh mà nói với Phương Dục:

“Của cậu.”

“…” Trên bàn có ba người nào đó đồng thời bị nghẹn.

Lệnh tiên sinh thì cứ thản nhiên như không, còn xẻ cho Đổng Thanh Thư một miếng cá đặt vào bát mới cho cô.

“Em ăn thử đi, cá rất ngọt.”

Đổng Thanh Thư thì cũng hơi hơi nguôi giận rồi, chỉ là cô vẫn muốn hành ngài ấy thêm chút nữa.

Ai bảo ngài lừa em!

Thế là cả buổi không thèm ngó ngàng gì tới Lệnh tiên sinh, để xem ngài ấy phản ứng như thế nào.

Quả nhiên Đổng Thanh Thư không ngó ngàng tới ngài, mặt Lệnh tiên sinh cũng hầm hầm giận theo.

Cả buổi ăn Đồng Tuệ Linh nuốt không trôi, chỉ có Phương thiếu là vui vẻ ăn tôm lột của bé cưng nhà mình bóc.

Lúc chia tay ra về Đồng Tuệ Linh cứ nài nỉ mãi, cuối cùng Đổng Thanh Thư cũng nguôi ngoai không giận nữa.

Hai người còn hẹn nhau ngày mai dậy sớm một chút rồi cùng đi bắn cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.