Lệnh tiên sinh nói muốn đâm chết người liền cứ như thế mà đâm chết người thật!
Sau ba tiếng vui vẻ, ngài khoan khoái ôm Đổng Thanh Thư đi tắm rửa sạch sẽ. Còn Đổng Thanh Thư giống như con cá mắc cạn, gương mặt đờ đẫn, hai mắt cũng dần dại ra.
Lệnh Thiên Từ cúi đầu liếm lấy cánh môi mềm của cô, động viên:
“Nói em yếu ớt thì em không chịu, ngày mai đi tập thể dục với tôi.”
Có ai đó mặc kệ nước bọt đang chảy nơi khóe môi của cô, cô mệt mỏi mềm oặt trong vòng tay của Lệnh tiên sinh, muốn làm nũng.
“Không chịu đâu… lười lắm, em không muốn chạy bộ.”
Đổng Thanh Thư chán chường nằm tựa vào lồng ngực của Lệnh tiên sinh, ngoan ngoãn để ngài giúp cô moi chất dịch dính dính nhớp nhớp kia ra bên ngoài.
“Sao khi nãy nói là không bắn vào?”
Đổng Thanh Thư giương mắt lườm người đàn ông kia một cái, Lệnh Thiên Từ liền giơ tay đầu hàng.
“Lỗi của tôi, cuối giờ hết bao, tôi làm sao đoán trước được.”
Lệnh Thiên Từ thản nhiên như không, còn đang nghĩ bắn nhiều như vậy, không biết chừng người nọ sớm thôi sẽ báo tin vui.
Mà Đổng Thanh Thư thì nhíu mày không vui, bắt đầu lên án.
“Nhỡ đâu em có thai, ngài chịu trách nhiệm sao?”
Giọng Đổng Thanh Thư oán than khiến Lệnh Thiên Từ không nhịn được yêu chiều.
“Đương nhiên rồi.”
“Cái gì cơ?” Đổng Thanh Thư cảm thấy tai mình lùng bùng, nghe không rõ.
Lệnh Thiên Từ lại khẳng định chắc nịch:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467229/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.