Ngủ một giấc đến chiều muộn, khi tỉnh dậy thì bên ngoài đã tắt nắng, trời chiều ngả dần sang đêm nhìn không còn thấy cảnh đẹp nữa rồi.
Đổng Thanh Thư tiếc nuối dõi mắt ra ngoài ban công nhìn cảnh vật bị màn đêm nhấn chìm, cô mếu máo nhìn Lệnh tiên sinh, còn trách ngài ấy:
“Sao ngài không gọi em dậy… hiếm lắm mới được đi chơi, thế mà ngủ một giấc đến quên luôn trời đất, tưởng đâu quay ngược về tiền kiếp luôn á chứ.”
Có người nào đó không ngừng đổ lỗi, lại mè nheo: “Em không biết đâu, tất cả là do ngài, do ngài đó!”
Đổng Thanh Thư quả thực được sủng mà kiêu, nếu là người bình thường nào ai dám giơ tay múa chân với Lệnh tiên sinh như vậy.
Nhưng mà biết sao được, Lệnh tiên sinh cưng cô nhất, chiều cô nhất. Mặc cô đấm đá ngài, hay là đổ lỗi cho ngài, Lệnh tiên sinh vẫn cứ yêu chiều cười cười:
“Không phải con sâu ngủ nào đó khi nãy đã nói ngủ không đủ giấc, ngủ không đã hay sao?”
“…” Đổng Thanh Thư cảm thấy câu nói này quen quen, hình như khi nãy trong lúc mơ màng cô đã lằng nhằng với người đàn ông nọ thì phải.
Nhưng cô cũng không muốn làm mình mất mặt. Đổng Thanh Thư chối leo lẻo:
“Em không có nói câu đó, nghe bịa đặt thôi!”
“Không có sao?”
Lệnh Thiên Từ bật cười, lại đưa tay véo cái má núng nính thịt của cô.
“Cứ ôm chặt tôi, mè nheo xin tôi nằm yên cho em ôm, em thiếu tôi sẽ ngủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/3467227/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.