Chương trước
Chương sau
Ngủ một giấc đến chiều muộn, khi tỉnh dậy thì bên ngoài đã tắt nắng, trời chiều ngả dần sang đêm nhìn không còn thấy cảnh đẹp nữa rồi.

Đổng Thanh Thư tiếc nuối dõi mắt ra ngoài ban công nhìn cảnh vật bị màn đêm nhấn chìm, cô mếu máo nhìn Lệnh tiên sinh, còn trách ngài ấy:

“Sao ngài không gọi em dậy… hiếm lắm mới được đi chơi, thế mà ngủ một giấc đến quên luôn trời đất, tưởng đâu quay ngược về tiền kiếp luôn á chứ.”

Có người nào đó không ngừng đổ lỗi, lại mè nheo: “Em không biết đâu, tất cả là do ngài, do ngài đó!”

Đổng Thanh Thư quả thực được sủng mà kiêu, nếu là người bình thường nào ai dám giơ tay múa chân với Lệnh tiên sinh như vậy.

Nhưng mà biết sao được, Lệnh tiên sinh cưng cô nhất, chiều cô nhất. Mặc cô đấm đá ngài, hay là đổ lỗi cho ngài, Lệnh tiên sinh vẫn cứ yêu chiều cười cười:

“Không phải con sâu ngủ nào đó khi nãy đã nói ngủ không đủ giấc, ngủ không đã hay sao?”

“…” Đổng Thanh Thư cảm thấy câu nói này quen quen, hình như khi nãy trong lúc mơ màng cô đã lằng nhằng với người đàn ông nọ thì phải.

Nhưng cô cũng không muốn làm mình mất mặt. Đổng Thanh Thư chối leo lẻo:

“Em không có nói câu đó, nghe bịa đặt thôi!”

“Không có sao?”

Lệnh Thiên Từ bật cười, lại đưa tay véo cái má núng nính thịt của cô.

“Cứ ôm chặt tôi, mè nheo xin tôi nằm yên cho em ôm, em thiếu tôi sẽ ngủ không ngon.”

“…” Đổng Thanh Thư cảm thấy máu thịt trong người mình đang sôi sục, da mặt cô bây giờ hẳn là đã đỏ bừng lên như con tôm chín rồi!

Có cô nghệ sỹ nọ nhanh chóng đưa tay che mặt, xấu hổ không biết tìm lỗ nào để chui.

Ê ba, sao mà câu này nghe không quen cho lắm… cô nói thế bao giờ?

Đổng Thanh Thư đưa ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Lệnh Thiên Từ, lúc này thấy cô ngốc nghếch, Lệnh tiên sinh không giấu nổi mà bật cười.

Lời nói dối bị bại lộ, con sâu ngủ nào đón bấy giờ mới nhận ra là bản thân bị trêu ghẹo. Cô tức tối:

“Lệnh tiên sinh, ngài trêu ghẹo em!”

Đáp lại sau đó là một tràng tiếng cười sảng khoái của Lệnh tiên sinh.



Bởi vì chiều tối không thể đi câu cá, không thể chèo thuyền kayak, không thể đi xe địa hình lên ngọn đồi đón gió ngắm cảnh, hiển nhiên đi nhổ củ cải lại càng không có khả năng.

Lệnh tiên sinh liền đưa Đổng Thanh Thư đi tham quan thủy cung thu nhỏ cho đỡ nhàm chán.

Thủy cung ở đây đương nhiên không to bằng thủy cung ở trung tâm thành phố S rồi. Nơi được xây dựng cho mấy ông bà cụ lớn tuổi đến đi dạo nếu như không thích những trò cảm giác mạnh như chèo kayak hay đi xe địa hình.

Nên là với Đổng Thanh Thư sự “cứu cháy” này của Lệnh tiên sinh càng khiến cô nhàm chán hơn.

Đổng Thanh Thư không cam tâm đi mắng nhiếc mấy chú cá:

“Tụi mày thật đáng ghét quá đi…”

Cô áp mặt vào tấm kính, mặt giả quỷ dọa mấy con cá nhỏ chạy tán loạn.

Lệnh Thiên Từ thấy thế liền không khỏi cười lớn, kéo cô ra khỏi tấm kính bể cá:

“Sao lại giận dỗi rồi, cá có tội tình gì đâu, sao em lại ghét tụi nó hửm?”

Lệnh tiên sinh thật sự cảm thấy biểu hiện lúc này của Đổng Thanh Thư thú vị không sao mà tả được. Bởi vì thủy cung lúc này không có ai nên ngài không kiêng nể bưng mặt Đổng Thanh Thư lên mà hôn hôn.

Bình thường cũng không kiêng nể, ngài thì sợ ai chứ! Nhưng mà cô nghệ sỹ này của ngài da mặt mỏng, cô rất dễ ngại ngùng nha. Vậy nên bình thường muốn hôn công khai, cũng không thể hôn được.

Đổng Thanh Thư nói: Em không cho, ai cho ngài tự tiện hôn em!

Bây giờ thì hay rồi, hôn cho đã đời, hôn cho đỡ ghiền.

“Hưm…”

Có ai đó được hôn môi mà ngượng ngùng muốn né lại không được, bị Lệnh tiên sinh hôn đến mụ đầu.

Cô đỏ mặt đưa tay đỡ má Lệnh tiên sinh, trừng mắt với ngài:

“Tiên sinh, ngài hôn ít thôi!”

“Không được, tôi hôn chưa đã.” Lệnh tiên sinh cứ vừa cười vừa hôn cô.

Khí tức của ngài ấy khiến cô si mê, nhưng Đổng Thanh Thư còn lâu mới nói là cô mê ngài.

Ngại chết đi được, nói ra rồi thì mặt mũi cô để ở đâu chứ!

“Hm… ưm, hôn hoài môi em sẽ sưng lên cho coi.”

“Đâu có, môi đâu có sưng.”

Lệnh Thiên Từ mân mê môi cô, phát hiện ra quả thực nó có chút sưng sưng. Nhưng mà không sao, càng mọng như thế, ngài càng thích.

Thế là người đàn ông nọ cười gian tà, tiếp tục cúi đầu chế trụ đôi môi mọng ngọt ngào, còn cố ý day cắn, khiến cô đau gần chết.

“A… đau em.”

“Ưm… Lệnh- Lệnh tiên sinh!”

Hôn môi còn chưa đủ, chiếc lưỡi của ai kia khẽ luồn vào trong khoan miệng của cô, hơi thở ấm nóng khiến đầu óc cô mụ mị. Ánh mắt cô mơ màng, thấy người đàn ông kia vừa hôn vừa cười, môi lưỡi điêu luyện thật sự làm hai chân cô muốn nhũn, răng bị cạ, lưỡi cũng tê rần.

“Ưm…” Đổng Thanh Thư chịu hết nổi, ngượng không sao tả được.

Cô đưa tay đấm đấm vào lưng ai kia, cuối cùng phải hơn cả phút sau người đàn ông kia mới chịu buông cô ra.

“Đã bảo là môi em sưng mà!”

Đổng Thanh Thư cả giận, trừng mắt nhìn người đàn ông kia. Mà lúc này đôi mắt dịu dàng của người ấy nhìn cô, khiến tim cô như tan chảy.

“Không sưng, không sưng cũng nào cả.”

“Ngài…!”

Đổng Thanh Thư không cãi lại nổi, tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực.

Cãi thế nào thì cũng vậy thôi, Lệnh tiên sinh đã muốn hôn môi cô thì có trời mới cản được cơ!

Hai người vui vẻ hôn nhau rồi lại dạo một vòng thủy cung. Đúng là thủy cung không đủ đặc sắc, không thể hút mắt Đổng Thanh Thư được, tuy nhiên sau cái hôn đó cô lại thấy chỉ cần là đi cùng người đàn ông này, nơi nào cô tới cũng là kỳ quan thế giới hết!

“Bé cưng, em muốn đi đâu tiếp theo đây?”

Bước ra khỏi cửa thủy cung, Lệnh tiên sinh nhìn bản đồ khu du lịch sinh thái mà hỏi cô.

“Tối rồi còn đi đâu được nữa…”

Đổng Thanh Thư lại bĩu môi, nghĩ tới khi nãy mình đúng là ham ngủ. Bình thường cô cũng có ngủ như thế đâu, lúc trước giấc ngủ lại còn rất nông, vừa chạm nhẹ hay là lên tiếng một chút Đổng Thanh Thư đã tỉnh. Chẳng hiểu sao lúc bên cạnh Lệnh tiên sinh, cô ngủ đến mặc kệ thế giới, cứ thích nép vào lòng ngài ấy mà khò khò một giấc thật dài thôi.

Bây giờ thì hay rồi, chẳng còn chỗ để đi chơi nữa.

Thấy Đổng Thanh Thư cứ ủ rũ, Lệnh Thiên Từ đưa tay kí nhẹ vào đầu cô.

“Đi chơi mấy khu trò chơi trong nhà trước đi, ngày mai dậy sớm thì có thể chơi những trò khác rồi.

“Ngày mai?”

Đổng Thanh Thư hai mắt sáng rõ. Lệnh Thiên Từ lại nhíu mày:

“Chẳng lẽ em nghĩ tôi chạy hơn 150 cây số chỉ để đi chơi có một ngày rồi về?”

“Ớ?” Đổng Thanh Thư trố mắt: “Em cứ tưởng thế thật cơ!”

Lệnh Thiên Từ không tự chủ được mà nhíu mày: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.