Chương trước
Chương sau
Mãi cho đến tận khi chị Hà nhận được thông tin kể từ hôm nay Đổng Thanh Thư đã chính thức rời khỏi công ty thì chị ấy mới hiểu câu “em sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi” của Đổng Thanh Thư là có ý nghĩa gì.

Chị thì năm lần bảy lượt khuyên cô ấy không nên trêu vào người đàn ông đó, còn cô thì đã ký kết hợp đồng bao dưỡng với người ta từ đời nào luôn rồi, đã thế còn không nói gì với chị… thật sự là sốc không nói nổi nên lời.

Lúc Đổng Thanh Thư chuẩn bị rời đi, chị Hà có giữ chặt tay cô lại, với tư cách là quản lý cũ của Đổng Thanh Thư, cũng như người chị gắn bó thân thiết với cô suốt thời gian qua, chị dặn dò cô:

“Em phải thật sự cẩn thận đấy… dẫu sao cũng không phải là một người đàn ông dễ đối phó, nếu lỡ…”

“Chị Hà à.” Đổng Thanh Thư cắt lời, lại ôn nhu nhìn chị:

“Em tự khắc biết cách xử lý. Vả lại ngài ấy đối với em rất tốt, ở bên cạnh ngài ấy em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Chị chỉ lo…”

Chị Hà ngập ngừng, cũng không biết có nên lần nữa nhắc lại không hay.

Dù sao trước giờ nghệ sỹ qua tay ngài ấy trở ra ngoài đều không có người cần, nếu Đổng Thanh Thư cũng ngã ngựa, vậy thì tiền đồ sau này coi như bỏ. Cho dù cô có được đặt cách hơn người khác thì đã sao, một bản hợp đồng bao dưỡng đó… đối với Lệnh gia một tay che trời, ngài ấy nếu có muốn bỏ cũng có thể nhanh trong chớp mắt bỏ.

Vả lại, cho dù không bở giữa chừng, thì hợp đồng bao dưỡng cũng chỉ có thời gian nhất định, 3 năm 5 năm gì đó, rồi sau này sẽ như thế nào đây?

Hà Liên nghĩ tới mà không khỏi rùng mình hoảng sợ.

Tới lúc đó người thiệt thòi nhất vẫn là Đổng Thanh Thư mà thôi.

Thấy được sự lo lắng ẩn hiện trong đôi mắt của chị Hà, Đổng Thanh Thư nhất thời cảm động mà đỏ mắt. Cô cảm thấy so với thế giới thực tại trước kia chỉ cô độc một mình, xuyên thư đến đây, tuy rằng vẫn không có một gia đình trọn vẹn, nhưng xung quanh cô có những người bạn thật tốt.

Có Đồng Tuệ Linh, có chị Hà bên cạnh hỗ trợ bảo vệ cô, như thế với Đổng Thanh Thư cũng là tốt lắm rồi.

“Chị đừng lo, em đảm bảo với chị ngài ấy rất tốt. Nhưng cho dù tương lai có bất trắc, em cũng không hối hận đâu.”

Đổng Thanh Thư thì làm sao hối hận được chứ, cô tới cơ hội hối hận… e là cũng không có. Bị ép tới đường cùng, đắn đo rất lâu mới ký bản hợp đồng này mà, sao mà hối hận được chứ.

Đổng Thanh Thư mỉm cười dịu dàng, lại vỗ tay chị Hà, khiến chị không khỏi rưng rưng nước mắt.

“Đổng Thanh Thư… em cũng biết chị trước giờ rất quý em.”

“Em biết mà.”

Đổng Thanh Thư hơi cười, cũng biết chị ấy không nỡ để cô đi.

Tuy rằng thời gian tiếp xúc với chị ấy không lâu, nhưng cô biết trước kia mối quan hệ giữa nguyên chủ A và chị Hà rất tốt, vậy nên thời gian cô xuyên thư tới rồi gặp chuyện, chị ấy cũng ở bên cạnh hỗ trợ cô hết mình.

Dù rằng đống scandal kia khó lòng dẹp loạn, nhưng mỗi đêm đọc tin nhắn an ủi và động viên từ chị ấy, Đổng Thanh Thư thấy rất cảm động.

“Em phải đi rồi, chị giữ sức khỏe nhé.”

“Ừm…”

Chị Hà rơi nước mắt rồi lại đưa tay vội lau đi, chị ấy không nói nổi lời nào, chỉ có thể nghẹn ngào đưa Đổng Thanh Thư ra tới cửa.

Lúc ngồi vào xe, Lệnh Thiên Từ nhìn thấy cô buồn bã mà không khỏi bật cười:

“Em là không nỡ xa công ty cũ đó à.”

“Hừ…” Đổng Thanh Thư chán ghét ra mặt: “Em mừng còn không kịp nữa là, ở đó mà không nỡ rời xa công ty cũ.”

“Thế vì sao tiểu phượng hoàng của tôi lại ảo não thế kia?”

Đổng Thanh Thư thở dài một hơi, lại nhìn ra cửa xe với ánh mắt xa xăm vô tận.

“Em không nỡ xa người quản lý cũ thôi.”

“Hà Liên?”

Đổng Thanh Thư nghe thế thì gật đầu, lại thở dài thườn thượt thêm một hơi nữa.

Công ty chủ quản cũ của cô không tốt chút nào, bóc lột sức lao động của nghệ sỹ, của staff là chuyện ăn cơm bữa. Đổng Thanh Thư thì thoát ra được rồi, nhưng chị Hà thì không… đột nhiên cô lại cảm thấy không nỡ chút nào.

Tuy nhiên cô lại không có cách nào giúp đỡ chị ấy…

“Lệnh tiên sinh…” Đổng Thanh Thư khẽ gọi một tiếng.

Nếu như cô mở miệng xin người đàn ông kia giúp đỡ thì sao nhỉ…? – Suy nghĩ này đột nhiên thoáng qua đầu khiến Đổng Thanh Thư có chút phân vân.

Nhưng đến khi khi người đàn ông kia quay sang hỏi cô:

“Hửm, tôi nghe đây.”

Thì Đổng Thanh Thư lại cứng họng không nói được lời nào nữa.

“À… không có gì đâu.”

Cô làm sao có thể nhờ vả ngài ấy bỏ ra một số tiền lớn để chuộc thêm một người chứ! Hiện tại tiền bồi thường hợp đồng của cô như thế nào cô còn chưa rõ, không có lý nào lại nhờ vả ngài ấy giúp Hà Liên thoát khỏi công ty kia, sang MY làm việc.

MY Entertainment, gọi tắt MY – đây là công ty giải trí lớn nhất nước, nằm trong big3 những công ty giải trí hàng đầu thế giới.

Trước kia Đổng Thanh Thư không có đề cập nó trong kịch bản của cô, bởi lẽ ngay cả Lệnh Thiên Từ là ai tự dưng từ trên trời rơi xuống Đổng Thanh Thư còn không biết nữa kia mà. Nhưng sáng nay lúc Lệnh Thiên Từ đưa cô đến công ty cũ để hủy bỏ hợp đồng, cô cũng nhân cơ hội đó phổ cập được thêm một ít kiến thức ngoài lề mà đó giờ chưa từng biết đến.

Và ừ thì… một công ty lớn như vậy, Lệnh Thiên Từ đặt cách đưa cô vào đã làm một chuyện động trời rồi, sao cô dám mở miệng xin thêm cho người chị em thân thiết chứ.

“…” Nghĩ tới thôi cũng đủ ảo não rầu rĩ.

Đổng Thanh Thư thở dài mấy hơi, hại Lệnh tiên sinh cũng không vui theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.