Lại thêm mấy đêm mất ngủ, Đổng Thanh Thư ngồi trên bàn trà ngoài phòng khách bần thần không biết phải làm như thế nào.
Ngày mai chính là hạn chót rồi, bây giờ cô không một đồng xu dính túi, biết phải làm gì đây?
Hôm trước vì không nhịn được xúc động mà bỏ về trước, lúc đến nhà cô cũng đã phủi hết mặt mũi mà gọi điện nhờ vả Đồng Tuệ Linh giúp đỡ rồi, chỉ là Đồng Tuệ Linh hiện tại cũng không có cách nào, tiền của cô ta kiếm được đúng là không ít, nhưng cũng phải lo cho cha mẹ già ở dưới quê nhà.
Đồng Tuệ Linh nào có thể ngửa tay xin tiền từ Phương thiếu để mà giúp cô chứ.
Đổng Thanh Thư cũng hiểu Đồng Tuệ Linh có cái khổ cả cô ta, nên không tiếp tục làm khó nữa.
Chỉ là lúc này cô thật sự bị dồn tới bước đường cùng, thật không biết phải làm sao xoay sở.
Mấy ngày trời mất ngủ, Đổng Thanh Thư cũng ăn uống không điều độ. Cô có bệnh đau dạ dày, hiện tại cứ dày vò một trận thật khốn khổ, gương mặt hốc hác tái xanh lại nhìn chẳng thấy chút huyết sắc nào.
Đồng Tuệ Linh có khuyên cô hãy đến tìm Lệnh tiên sinh, cô ta nói chắc chắn ngài ấy sẽ không nỡ làm khó cô nữa.
Nhưng Đổng Thanh Thư thì hiểu rõ, Lệnh tiên sinh làm ra những việc này thật sự là muốn dồn cô vào đường cùng, ép cô ký kết vào bản hợp đồng chết tiệt kia.
Nếu bây giờ cô tìm ngài ấy, nghĩa là cô phải chấp nhận buông bỏ tự tôn tự trọng, thật sự tham gia nguyên tắc ngầm rồi.
Đổng Thanh Thư cảm thấy trong lòng cứ khó chịu không thể bình yên nổi, bởi vì tình cảm của chính mình bị xem nhẹ, bị gán ghép chung với bản hợp đồng tình nhân chết tiệt, thế nên cô không có cách nào tiếp nhận được chuyện này.
Chẳng thà cô không có tình cảm với người đàn ông đó…
Nhưng bây giờ đã có rồi, cô làm sao có thể biết khó và vẫn cứ tiếp tục dây vào?
Ký một bản hợp đồng tình nhân, sống một đời sống sung túc vui vẻ, có tiền có thế muốn thoải mái làm thì sao? Đúng, nghe thì hấp dẫn đó, phúc lợi tốt đến thế kia mà.
Thế nhưng trái tim cô phải làm sao an ủi đây?
Tình nhân, chỉ là tình nhân của người đàn ông kia mà thôi! Ngài ấy vui vẻ thì có thể tìm đến cô, lúc không vui thì lại có khối người thay cô làm hài lòng ngài ấy.
Chẳng thà là cô và người đàn ông nọ không bị ràng buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào, cho dù có là đơn phương như thế cô vẫn cảm thấy không bất công bằng việc phải ký kết cái bản hợp đồng chết tiệt đó, trở thành nữ nhân dưới thân ngài ấy… mất hết tôn nghiêm!
Đổng Thanh Thư cứ suy nghĩ đắn đo mãi, nhưng cô cũng biết chứ… lòng tự trọng, tôn nghiêm gì đó ngay lúc này có thể cứu lấy một gia đình ba mạng người, không lẽ cô lại vì cái tôn nghiêm chó má chẳng thể ăn được này mà trơ mắt nhìn cả nhà lao đao khốn khổ hay sao?
Đúng, Đổng Thanh Thư quả thực không có hảo cảm với gia đình này, càng không có chút máu mủ ruột rà gì với họ. Nhưng là con người với nhau, nói cô vô tình bỏ mặc bọn họ thì đúng là chuyện hoang đường!
Cơn đau dạ dày cứ không ngừng làm Đổng Thanh Thư đổ mồ hôi lạnh, đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông từng hồi như trống dồn vào lồng ngực.
Đổng Thanh Thư gian nan bắt máy, lại nghe thấy tiếng của những tên đòi nợ kia.
“Này, ngày mai đến hạn rồi, mày nhắm số nợ còn lại cùng với tiền lãi có thể trả đủ cho bọn tao hay không đây?”
Vẫn là gã đàn ông hôm trước lớn tiếng mắng cô, gương mặt Đổng Thanh Thư đen sầm lại, nghĩ tới Lệnh tiên sinh càng khiến Đổng Thanh Thư khó chịu hơn.
Lệnh Thiên Từ, ngài thật âm hiểm, uổng công tôi thích ngài đến thế!
Đổng Thanh Thư than trách trong lòng thì được gì chứ, đám đòi nợ lúc này lại hùng hồn đe dọa cô. Đổng Thanh Thư hết cách, thôi thì sĩ diện được cái gì, đem cái sĩ diện này ra cũng không thể đổi lại bằng tiền được.
“Ngày mai tôi nhất định sẽ chuyển tiền vào tài khoản của các ông.”
“Ha, con nhóc này mạnh miệng quá ta.”
“Tôi nói được làm được, cũng hy vọng các ông sau này đừng làm phiền đến nhà tôi nữa.”
Có lẽ vì quá mệt mỏi, Đổng Thanh Thư đã tắt máy.
Tên đại ca giang hồ phải mất cả mười mấy giây mới thoát khỏi sự ngỡ ngàng, hắn nhìn đàn em đang đứng cạnh bên mình, hỏi nó:
“Tao có nghe nhầm không?”
Tên đàn em cũng chưng hửng không biết trả lời thế nào.
Đại ca giang hồ nhíu mày nhìn màn hình hồi lâu, sau khi xác định lại lần cuối những gì mình vừa nghe không phải là tưởng tượng thì mới ấn một dãy số gọi điện.
Người đàn ông đầu dây bên kia không nhanh không chậm bắt máy. Bên này, đại ca giang hồ không còn tỏ vẻ hung tợn nữa mà hiện tại cụp đuôi như con cún nhỏ, gã nhỏ giọng nói:
“Mạc tiên sinh, việc ngài giao phó chúng tôi đã hoàn thành rồi.”
Mạc Thiên Quyết nhíu mày: “Hoàn thành?”
“Cô ấy nói ngày mai sẽ giao tiền đúng hẹn, tôi nghĩ… sớm thôi sẽ gọi tới-”
“Được rồi.”
Không để cho tên kia nói nhiều thêm một lời nào dư thừa, Mạc Thiên Quyết dứt khoát tắt máy. Lúc này y nhanh chân đến gõ cửa phòng của Lệnh gia, muốn mau chóng báo tin.
Nhưng Lệnh gia lại không diện chút biểu tình nào, Mạc Thiên Quyết còn ngờ ngợ nhận thấy ngài ấy đang không hài lòng.
Đúng lúc đó điện thoại của Mạc Thiên Quyết báo tiếng tin nhắn đến, bởi vì sợ làm phiền đến Lệnh gia nên y hơi xoay người muốn rời đi. Mà nào có ngờ được, người gửi tin nhắn đến lại là Đổng tiểu thư đâu chứ!
“Lệnh gia…”
Mạc Thiên Quyết khẽ gọi một tiếng, lại đưa điện thoại có dòng tin nhắn kia của Đổng Thanh Thư đến cho ngài ấy.
“Trợ lý Mạc, anh có thể giúp tôi đặt lịch hẹn với Lệnh gia hay không?”
Mày kiếm của người đàn ông kia nhíu lại trong phút chốc, ngài ấy nhìn không chớp mắt vào màn hình điện thoại của Mạc Thiên Quyết, nhìn lâu đến mức khiến y lo sợ ngài ấy thực sự sẽ khoét một lỗ vào chiếc điện thoại yêu dấu của y mất!
“Lệnh gia.”
Mạc Thiên Quyết tằng hắng một hơi, muốn lôi kéo sự chú ý của Lệnh gia. Mà lúc này khí tức của nam nhân nọ càng lạnh thêm vài phần, dường như là bất mãn, ngài ấy chỉ nâng mắt không nói gì.
Mạc Thiên Quyết âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy hai người này vì sao cứ vờn nhau qua lại, báo hại tôi khổ sở thế không biết.
Bởi vì Lệnh gia không có phản ứng, Mạc Thiên Quyết đành làm liều tự mình trả lời lại.
“Sao cô không tự mình hẹn ngài ấy?”
Đổng Thanh Thư nhìn dòng tin nhắn kia đáp trả mà cảm thấy sôi máu, cô xắn tay áo tiếp tục tranh cãi:
“Không phải anh là trợ lý à? Mấy việc xếp lịch hẹn này phải là anh làm chứ?”
“…” Mạc Thiên Quyết im lặng suy nghĩ, muốn phản bác rằng tôi là trợ lý chứ không phải là thư ký. Tuy nhiên cuối cùng y cũng không có can đảm để đôi co với tâm can bảo bối của ông chủ.
Vậy nên Mạc Thiên Quyết liền reply:
“Nhưng bây giờ lịch trình của Lệnh gia không còn trống, tôi cũng không có cách nào.”
“Ngài ấy bận tới bao giờ…?”
“Tạm thời đến hết tuần này thì không có giờ nào trống đâu.”
Đúng là trước nay Lệnh gia có trăm công nghìn việc cần phải xử lý, không phải cứ muốn xin gặp là sẽ gặp được. Hầu như đối tác muốn gặp ngài ấy đều phải xếp lịch rất lâu sau mới được diện kiến. Nhưng lần này Mạc Thiên Quyết còn chưa kiểm tra lại lịch trình đã vội nói khống rồi.
Mạc Thiên Quyết thừa biết Đổng Thanh Thư đang gấp lắm rồi, ngày mai còn không tìm được phương hướng kiếm tiền thì xem như xong đời. Với tính cách thiện lương của cô ấy, Đổng Thanh Thư sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu.
Mà Lệnh gia cho dù có bận cách mấy cũng không thể lỡ hẹn với tâm can bảo bối của ngài ấy được.
“Nhưng mà cô cần gặp ngài ấy có việc gì à?”
Mạc Thiên Quyết rõ biết lại còn cố tình hỏi, Đổng Thanh Thư nghiến răng nghiến lợi, hằn học trả lời lại:
“Tôi muốn bàn về việc bản hợp đồng tình nhân kia.”
Mạc Thiên Quyết hơi đưa mắt nhìn ông chủ, phát hiện Lệnh gia nãy giờ vẫn luôn quan sát mình thì giật thót.
“Cô tự mình liên lạc với ngài ấy sẽ tốt hơn là tìm đến tôi.”
Mạc Thiên Quyết nhắn xong liền báo cáo lại với Lệnh tiên sinh, quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh sau đó điện thoại của Lệnh gia liền nhận được tin nhắn của Đổng Thanh Thư:
“Lệnh tiên sinh, không biết ngày mai ngài có thể dành cho tôi ít thời gian không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]