Về đến nhà đã lâu mà Đổng Thanh Thư vẫn còn chưa khỏi bàng hoàng. Cô ngồi nghệt mặt ra trên bàn trang điểm, hơi thở nặng nề vì tức giận càng lúc càng rối loạn không kìm chế nỗi.
Lúc nãy khi rời khỏi căn phòng đó, vừa ra ngoài không được mấy bước thì liền bị một đám người áo đen đứng chặn lại không cho đi. Bọn họ liên tục hỏi cô muốn đi đâu, rồi giữ chặt cô lại không cho chạy, còn dùng ánh mắt dò xét kia nhìn cô từ đầu đến chân như là đang đánh giá.
Đổng Thanh Thư giận đến phát điên, cô cảm thấy sau một đêm mà cô từ một con người tự do bình thường trở thành thú cưng được nuôi trong lồng vàng vậy, bị người khác nhìn với cặp mắt coi thường không tôn trọng, xem cô hệt như một món hàng.
Nhưng rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên không biết từ đâu đi tới, anh ta mặc bộ vest xám lịch lãm khác biệt so với những gã áo đen kia, gương mặt ôn hoà nhã nhặn, hướng mắt nhìn cô một lượt, bảo đám người kia buông cô ra.
“Ông chủ có lệnh không được phép làm Đổng tiểu thư bị thương.”
Vừa nghe lời nói đó, đám người bặm trợn đồ đen kia nhanh chóng buông tay không dám đụng đến Đổng Thanh Thư nữa, cho dù có là một sợi tóc của cô họ cũng không dám chạm.
Cô có chút bàng hoàng nhìn bọn họ, cảm thấy đám người này thực sự lật mặt còn nhanh hơn là cô ăn một miếng bánh nữa. Lại nói, khi nãy ai nấy đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/2983221/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.