Chương trước
Chương sau
Mạc Thiên Quyết mang theo dũng khí to lớn gõ cửa phòng của Lệnh gia. Y liếc mắt nhìn xuống bản hợp đồng vẫn còn nguyên vẹn trên tay mình mà âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Cái cô họ Đổng vô cùng có khí khái kia quả nhiên là loại phụ nữ hiếm có khó tìm ở giới giải trí này mà, y vừa chấm cô ta điểm cao mà cũng vừa hết cách với cô ta, nói thế nào cũng không thay đổi quyết định, đúng là loại người khó đối phó.

Lệnh Thiên Từ vừa mới họp xong, lúc này người đàn ông nọ đang ngồi ở trên bàn làm việc nhấm nháp chút cà phê mà thư ký vừa pha rồi xem lại mấy bảng kế hoạch mà cấp dưới mới trình lên.

“Vào đi.”

Công việc tuy là nhiều vô số kể, nhưng khi thấy trợ lý Mạc, Lệnh gia vẫn buông xuống cây bút trên tay, liếc mắt nhìn y rồi đề cập thẳng vấn đề.

“Thế nào rồi, thuận lợi hay không thuận lợi?”

Lời này không mặn không nhạt thốt lên thành công dọa Mạc Thiên Quyết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt cả lưng áo.

Bình thường Mạc Thiên Quyết dáng người cao lớn, mặc vest sang trọng tôn lên cơ thể cường tráng rắn chắc, nhìn vào vô cùng mạnh mẽ, là kiểu người không sợ trời không sợ đất. Thế nhưng chẳng hiểu sao đứng trước cường thế của Lệnh gia, người đàn ông họ Mạc kia cùng lắm cũng chỉ là cọng rơm qua đường, không còn chút đáng sợ vốn có nào.

Bởi lẽ Lệnh gia còn đáng sợ hơn đám vệ sĩ bọn y gấp trăm ngàn lần!

Mạc Thiên Quyết quy củ đứng thẳng lưng trước bàn làm việc của Lệnh Thiên Từ, y nhìn ngài ấy hồi lâu sau cùng mới thấp giọng nói mấp mé.

“Đổng tiểu thư rất là hứng thú với bản hợp đồng, nhưng mà cô ấy-”

Vừa thốt lên chữ “nhưng”, Mạc Thiên Quyết còn chưa nghĩ ra mình phải nên nói gì tiếp theo cho dễ nghe một chút thì Lệnh gia liền nhíu mày ra lệnh y dừng lại.



“Được rồi, không thuận lợi thì nói là không thuận lợi, cậu dài dòng với tôi làm gì.”

“…”

Mạc Thiên Quyết lấy khăn tay trong túi áo âm thầm lau mồ hôi trên trán mình, lại lấm lét nhìn sang người đàn ông kia.

Trợ Lý Mạc: Có đánh chết tôi cũng đâu dám nói thật chứ Lệnh gia!

Lệnh Thiên Từ không tỏ chút biểu tình nào, người đàn ông nọ dời sự chú ý về lại bản kế hoạch trên bàn làm việc, tiếp tục giải quyết chính sự.

Thấy Lệnh gia không nói câu nào, Mạc Thiên Quyết lại càng sốt ruột hơn. Y lúc này bất lực vì bản thân không thể dò được ý tứ của ngài ấy, chẳng rõ rốt cuộc là ngài ấy đang vui hay buồn. Cuối cùng y chỉ biết đứng một chỗ chờ đợi thời gian trôi mà chẳng dám hé môi thêm nửa lời.

Dẫu sao lúc này nói lời nào cũng sẽ không lọt được vào tai của ngài ấy, xui rủi thế nào mà chọc giận Lệnh gia thì Mạc Thiên Quyết có mấy cái mạng cũng không gánh nổi tội danh đâu.

Bình thường Lệnh gia nóng lạnh thất thường, lúc ngài nóng giận thì đám thuộc hạ bọn y chịu khổ vô cùng, hệt như trời long đất lở, mưa rền gió dữ!

Nhưng nói cho cùng, ngài ấy nổi giận thì còn đỡ đi, sợ nhất chính là khi Lệnh gia im lặng không lên tiếng, lúc đó ngài hệt như hiện thân của Diêm La Vương vậy, khí thế áp bức đáng sợ, không nổi giận cũng đủ làm người khác hoảng loạn.

Trợ lý Mạc đứng tự kỉ một mình, cảm thấy càng lúc càng không ổn, trong phòng điều hòa bật số thấp nhất, vậy mà Mạc Thiên Quyết đứng ở đó lại không ngừng đổ mồ hôi.

Mãi lát sau Lệnh tiên sinh đóng bản kế hoạch trên tay lại, có lẽ ngài ấy đã làm xong việc, bỗng dưng trợ lý Mạc nghe ngài ấy nói:

“Bé cưng này thật là biết cách nũng nịu.”



Mạc Thiên Quyết đứng hình, hai mắt trợn to: “…” Bé cưng nào? Ai zay trời? Nói tui hả?

Tuy lời này nói rất khẽ, nhưng trong phòng kín không có lấy một tiếng động dư thừa nào, đột nhiên Lệnh gia nói vậy thật sự khiến Mạc Thiên Quyết nổi da gà rùng mình.

Nói xong lời đó Lệnh tiên sinh trước ánh mắt bất ngờ của Mạc Thiên Quyết đứng bật dậy đi ra móc máng đồ lấy áo khoác.

Mạc Thiên Quyết ngơ ngác: “Lệnh gia à, ngài định đi đâu vậy?”

Lệnh tiên sinh không thèm để ý tới trợ lý của mình, chỉ khoác áo dạ đi ra ngoài. Trợ lý Mạc hớt hơ hớt hải chạy theo sau, “Lệnh gia, ngài đợi tôi chút.”

Nhưng Lệnh Thiên Từ nào có thể đợi chờ thêm một giây phút nào nữa, ngài phải đi nhanh một chút, đi tới chỗ của cô nhóc kia khẳng định chủ quyền, nếu sơ sảy thêm ít lâu sợ là con chim sẻ kia sẽ tung cánh bay đi mất.

Quả nhiên đúng là biết cách nũng nịu, trợ lý tới thì không tiếp, Đổng Thanh Thư đây là đang muốn ngài tới hay sao?

Nghĩ tới đây Lệnh Thiên Từ không những không tức giận mà còn âm thầm nhếch môi mỉm cười.

Qua kính chiếu hậu thấy được nụ cười nuông chiều đó của Lệnh tiên sinh, trợ lý Mạc dụi mắt mấy lần vì sợ chính mình nhìn nhầm. Đây là Lệnh gia ư?

Mạc Thiên Quyết đi theo Lệnh Thiên Từ bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thấy bộ dạng yêu đời này của ông chủ bao giờ. Ông chủ của y tính lạnh như băng, chẳng biết mùi vị ái tình là như thế nào, là người lãnh đạm thoát tục, chưa từng để mắt tới ai. Lúc này ngài ấy cười như vậy, thực sự khiến trợ lý Mạc sợ nhiều hơn là vui mừng.

Giống như gặp phải quỷ vậy! Là một con quỷ điển trai lắm tiền đang yêu.

Đúng là quỷ yêu mà :)))) - Mạc Thiên Quyết thầm nghĩ rồi lại tự rùng mình tự trách mắng, đúng là điên rồi, hôm nay y rốt cuộc ăn trúng cái gì mà dám mắng cả ông chủ thế không biết! Cũng may là không bật thốt khỏi miệng, nếu không thì không chỉ mất việc mà còn bị người đàn ông đang ngồi sau xe kia thủ tiêu mất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.