Trong lúc nguy cấp Đổng Thanh Thư chẳng còn có thể nghĩ được gì nữa, cô cố vùng vẫy nhưng lại quá sức. Đám người áo đen kia cứ không ngừng tiến tới bắt lấy cô, hai tay đều bị giam lại, không có cách nào thoát được.
“Buông tôi ra!”
Đổng Thanh Thư gằn giọng, ánh mắt đỏ ngầu trừng về phía đám người kia. Thế nhưng sự chống cự lúc này của cô lại chẳng có chút tác dụng gì, càng khiến cho bọn họ có cơ hội cười lên cợt nhả sao Đổng Thanh Thư lại quá yếu đuối.
Gương mặt cô đỏ bừng bừng vì tác dụng của thuốc, hơi thở cũng dần trở nên nặng nhọc hơn.
Trong số người đó lại có kẻ ngang nhiên cười suồng sã, xì xầm với nhau rằng:
“Này, trông con nhóc này cũng không tồi nhỉ?”
“Là diễn viên mà, gương mặt không tồi, chẳng trách ông chủ lại bao cả một phòng ăn lớn mời cô ta tới.”
“Hừ, có phúc mà không biết hưởng.”
Nói rồi bọn họ lại nhìn Đổng Thanh Thư đang chật vật bị bắt lại, nở một nụ cười ghê rợn.
“Ông chủ vào viện rồi, nói là để con nhóc này lại cho bọn mình xử lý. Bây nói xem có phải đúng lúc cần chỗ để xả hay không?”
“…” Trong lúc hoảng loạn, Đổng Thanh Thư chống cự bất thành lại bị bọn chúng bịt miệng cưỡng ép lôi ra ngõ sau của nhà hàng.
Những lời bọn chúng vừa nói, Đổng Thanh Thư nghe thấy đều hiểu rõ tất cả. Sống lưng cô lạnh toát, cảm thấy nguy hiểm gần kề khiến tuyến nước mắt không kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-mot-long-muon-bao-duong-toi/2983191/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.