Bọn họ ở bên ngoài ăn chơi đáng điếm, Đại Tây Qua lại đáng thương hề hề bị nhốt trong nhà cùng một bát miêu lương.
Sau khi cuộc họp thường niên kết thúc, Trang Diễn cùng Văn Tu Viễn một trước một sau trở về nhà, đây cũng là thủ đoạn thường dùng để tránh hiềm nghi. Trang Diễn về nhà trước, vừa vào cửa bật đèn liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Đại Tây Qua. Cậu tưởng rằng Đại Tây Qua xảy ra chuyện gì, sợ tới mức quăng giày lao vào trong nhà, kế tiếp liếc mắt một cái liền thấy được Đại Tây Qua bị kẹt ở cửa.
Vì tiện cho Đại Tây Qua ra vào, Văn Tu Viễn thời điểm trang hoàng có chừa lại cửa nhỏ bên dưới mấy cánh cửa phòng. Trước kia Đại Tây Qua còn chưa ‘phì nhiêu’, chui qua cửa hết sức thông thuận, sau này béo lên suốt ngày trốn ở phòng khách không chịu nhúc nhích, cửa nhỏ càng ít khi được sử dụng.
Trang Diễn cười đau cả bụng, bát miêu lương kia nằm ngay trước mắt Đại Tây Qua một khoảng không xa, nhưng nó duỗi thẳng móng vuốt cũng không thể với tới, hình ảnh này vô cùng hấp dẫn kịch tính. Trang Diễn cầm di động trước tiên tanh tách chụp vài bức ảnh, đang định đem Đại Tây Qua kéo ra, bên ngoài cửa phòng vang lên một tiếng, Văn Tu Viễn đã trở về.
Vì thế Trang Diễn bỏ xuống Đại Tây Qua, bịch bịch bịch chạy ra ngoài kéo Văn Tu Viễn đi vào xem náo nhiệt, chỉ vào Đại Tây Qua nằm trên mặt đất vẻ mặt sinh không thể luyến cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-khong-yeu-toi-chut-nao/2858135/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.