Giờ ăn trưa, Bàng Tử Lêxách một túi thức ăn nhan lớn, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu công ty, nếu nhưtên keo kiệt biết cô ở đây, nhất định cô sẽ bị ‘sửa’ te tua. (nguyên văn:chỉnh = sửa, bị bắt bớ, bị chèn ép, đại loại như vậy)
Cô lo lắng đi tới trước quầy, kéo mũ thấp xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi đưa thứcăn nhanh đến.”
“Cô để ở đây là được rồi, bao nhiêu tiền?” Cô tiếp tân cười hỏi.
“Hai trăm.” Cô thấy Mạc Hạo Cấp đi tới, lập tức cúi đầu xuống thấp hơn, tim đậpthình thịch.
“Cám ơn cô.” Cô tiếp tân đưa tiền cho cô.
Bàng Tử Lê nhanh chóng gật đầu nói cảm ơn, lao tới cửa thang máy ấn nút.
Thấy thang máy chầm chậm đi lên, Mạc Hạo Cấp cũng từ văn phòng bước tới, cửathang máy trùng hợp mở ra, cô đi vào, cửa thang máy lập tức đóng lại.
“Chờ một chút.” Mạc Hạo Cấp ấn giữ lại, bình tĩnh đi vào thang máy.
Cô đứng sau lưng anh, nhìn chằm chằm xuống sàn, trong lòng thầm cảm thấy maymắn vì dường như anh không phát hiện sự tồn tại của cô.
“Muốn tới lầu mấy?” Đột nhiên anh miễn cưỡng hỏi.
“Lầu... Lầu một.” Đột nhiên lên tiếng, hù chết cô rồi.
“Trưa nào cũng đến đưa đồ hả?” Anh dùng giọng điệu tán gẫu nói.
“Ừ.” Thì ra tên keo kiệt cũng có thể tán gẫu với người ta, thật sự nhìn khôngra đó.
“Làm việc đến mấy giờ?” Anh ta đang đến gần sao? Không đúng! Đến gần thì phảithấy mặt chứ...
“Tôi nói này, không phải cô vẫn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-dinh-doat/2549420/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.