Thần Hựu chợt thấy căng thẳng, cơ mặt cứng lại, cười bảo: “Chẳng phải đang lo chụp ảnh cho anh sao? Đương nhiên là có tâm sự rồi.”
Minh Tiêu không hiểu lắm bèn hỏi lại: “Em có tâm sự thì có liên quan gì tới việc chụp ảnh?”
Thần Hựu đơn giản vòng tới trước mặt Minh Tiêu ngồi xổm xuống: “Phải suy nghĩ làm thế nào mới có thể chụp anh đẹp trai hơn nè.”
Nghe vậy, động tác của Minh Tiêu khựng lại mấy giây, giơ tay chọc nhẹ một cái lên trán Thần Hựu, giả vờ bình tĩnh mà đứng lên: “Anh đây vốn đẹp trai lắm rồi.”
Nói xong chợt cảm thấy không thích hợp, hai chân mày khẽ nhíu lại.
Câu nói như kiểu “Anh đây vốn đẹp trai lắm rồi” chỉ khi đùa giỡn với Trình Hạo anh mới thốt ra, Trình Hạo là anh em thân thiết cùng dốc sức bươn chải mà anh coi trọng, nói chuyện đương nhiên sẽ rất tùy ý thoải mái. Nhưng Thần Hựu chỉ là đồng nghiệp mà anh quen chưa lâu, có lẽ phải nói rằng cũng không tính là đồng nghiệp.
Nói ra rồi ngẫm lại, dường như quả thực là quen biết chưa lâu.
Thần Hựu ấy vậy mà lại thuận thế đặt mông ngồi bịch xuống đất, một tay chống ở phía sau, một tay sau eo, đầu nghiêng qua một bên ai oán: “Ai da, anh đẩy em làm gì?”
Bên tai Minh Tiêu nóng lên, “Anh…”
“Kéo em dậy với.” Thần Hựu đưa tay ra: “Huấn luyện viên thể hình bị ngã rồi, anh Tiêu kéo mới có thể đứng lên.”
Minh Tiêu không nhịn được bật cười, cánh tay dùng sức kéo cậu dậy, “Có huấn luyện viên nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-cung-ra-day/13911/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.