Ở trong mắt người khác, trước kia Minh Tiêu chỉ là nghệ sĩ vô danh tiểu tốt chẳng có chút cơ hội nào chuyển mình, hiện tại lại là người may mắn được kim chủ chọn trúng. Những chuyện xảy ra với anh ước chừng có thể dùng ba chữ “Thời cơ đến” để giải thích.
Nhưng trong thế giới của Thần Hựu, từ đầu tới cuối Minh Tiêu đều là ánh sáng vạn trượng, là vị anh hùng không gì không làm được.
Minh Tiêu đã không nhớ rõ đứa trẻ mà anh từng cứu năm đó, mà đứa trẻ ấy giờ đây cũng đã trưởng thành, còn cao lớn hơn cả vị anh hùng trong kí ức năm xưa nữa.
Thế nhưng có một sự thật là đứa bé ấy chưa bao giờ quên Minh Tiêu cả.
Nỗi nhớ mong và sự quý mến tồn tại trong nhiều năm, dần dần mọc rễ nảy mầm rồi bám sâu vào tận đáy linh hồn, trở thành tín ngưỡng và chấp niệm sâu sắc nhất trong lòng Thần Hựu.
Giống như đa số những đứa trẻ thoát ra khỏi Quốc học viện năm ấy, Thần Hựu không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì từng xảy ra hay bất cứ một ai từng gặp trong đó.
Ngoại trừ Minh Tiêu.
Khi đấy, tên của cậu còn chưa được gọi là Thần Hựu.
Cậu họ Cố, tên Hữu Thần, là con trai của Cố Thiền, đứa con gái phản nghịch của chủ tịch tập đoàn Cố thị giàu có cùng một gã nhà văn bình thường, nghèo khổ.
Người con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Cố thị là kẻ ngu dốt bảo thủ, tuy không được kế thừa gia nghiệp nhưng đã định trước cả đời an nhàn phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-cung-ra-day/13906/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.