Chương trước
Chương sau
Minh Tiêu ấn vào trang cá nhân của Tiểu Thần Tiên, ngón tay trượt một cái, nghi ngờ hỏi: “Làm sao lại phá vỡ tính cách thiết lập? Chẳng phải người ta không nói gì sao? Bài đăng gần nhất cũng phải gần cả năm trước rồi mà.”
Thái Bao lắc lắc ngón trỏ: “Sau khi cô ấy theo dõi cậu thì fan bình luận đủ điều trong bài đăng mới nhất, thế là cô ấy lần lượt xóa sạch, đại khái xóa khoảng năm, sáu cái rồi. Cô ấy vốn rất ít đăng weibo, năm nay xóa hết rồi chỉ còn những bài đăng trong năm cũ thôi.”
Minh Tiêu: “…”
Thái Bao lại hóng hớt tiếp: “Cô ấy xóa toàn bộ những bình luận bôi nhọ cậu, tài khoản nào ngứa mắt cũng block luôn, vì để tăng cường số lượng có thể block mà còn mua level nữa kìa. Fan của cô ấy đều bùng nổ hết rồi, nói cái gì vạn vạn không ngờ tới Tiểu Thần Tiên còn có một mặt đáng yêu như thế.”
“Xóa bình luận và block người ta mà còn bảo là đáng yêu?” Minh Tiêu thiệt nghi ngờ, rốt cuộc mình với mọi người có đang còn ở cùng một thế giới không đấy?
“Suy nghĩ của người hâm mộ kỳ lạ lắm, cậu không hiểu được đâu.” Thái Bao tìm ra một tấm ảnh: “Cậu xem, hiện đã có “Chibi Tiểu Thần Tiên âm thầm xử người.jpg” rồi nè, tôi đoán chẳng mấy chốc nữa sẽ có ảnh gif thôi!”
Minh Tiêu nhìn tấm ảnh kia, Tiểu Thần Tiên đội nón rộng vành cuộn tròn ngồi trên ghế, cầm một cái ipad bản lớn, miệng không ngừng lầm bầm nguyền rủa, tay phải lướt lướt như chớp trên ipad, gương mặt giấu sâu sau vành nón, nam nữ không phân rõ, chỉ có ánh mắt lóe ra một tia sáng.
Thái Bao kích động mà lớn tiếng: “Hiện tại tôi dám khẳng định, Tiểu Thần Tiên này chính là fangirl của cậu! Không thể nào là nam được, con trai sẽ không làm mấy chuyện vô bổ như vậy đâu!”
Trong lòng Minh Tiêu hơi hỗn loạn, nhìn lại weibo của mình một lần, phần lớn người mới follow anh đều là fan của Tiểu Thần Tiên, bình luận được like nhiều nhất là một câu hỏi: Tiểu Thần Tiên của chúng tôi đổi tên là vì anh sao?
Minh Tiêu nhìn lại ID của Tiểu Thần Tiên —— “Tiểu Thần Tiên của anh”, con tim bất giác đập nhanh hơn nửa nhịp.
Ngay lập tức sau đó, Minh Tiêu vội vàng lắc đầu phủ quyết, cả nghĩ quá rồi, thế nào mà Tiểu Thần Tiên lại là của mình được?
Thái Bao lầm bầm: “Với tình huống hiện giờ tôi phải đi hỏi ý kiến anh Niệm xem có nên giao lưu qua lại với Tiểu Thần Tiên hay không đã. Trước hết cậu chớ manh động nha.”
“Ừ.” Minh Tiêu gật đầu rồi đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, lúc ra liền thấy Thần Hựu đứng ở bên bàn trà mỉm cười với mình.
“Anh Tiêu xong hết chưa? Bây giờ về nhà ha?”
Không biết có phải ảo giác hay không mà Minh Tiêu cảm thấy Thần Hựu nhấn mạnh rất kĩ hai chữ “Về nhà”.
“Thật sự muốn về với anh hả?” Minh Tiêu bật cười: “Có cần tính thêm tiền tăng ca không đây?”
“Tính chứ!” Tay trái Thần Hựu xách một cái túi đựng quần áo thể thao, “Tiền làm thêm Quý tiên sinh sẽ tính riêng cho em. Anh Tiêu, sau này anh nhớ cho em tăng ca luyện tập với anh nhiều vào nhé, làm nhiều thì em sẽ kiếm thêm càng nhiều.”
Minh Tiêu muốn cười nhưng không hiểu sao mí mắt lại giật giật, lòng trùng xuống, anh bỏ mấy món đồ cá nhân vào ba lô rồi nói đùa: “Em mà còn thiếu tiền sao?”
Trợ lý riêng của tổng giám đốc cũng đâu thiếu mấy đồng lương tăng ca này.
“Thiếu chứ anh, thiếu nhiều lắm ấy.” Thần Hựu nói: “Em còn trẻ, mới vào xã hội, lương hằng tháng đều phải chi tiêu cẩn thận. Phần lớn công việc của Quý tiên sinh đều do trợ lý Từ Phàm làm hết, em muốn tăng ca cũng đâu có cơ hội. Hiện tại thì hay rồi, em tới làm huấn luyện viên thể hình cho anh nên anh nhớ sai bảo em nhiều vào, tranh thủ mỗi ngày đều cho em tăng ca, như vậy em liền có thể kiếm thêm rồi!”
Sai bảo mỗi ngày? Khóe môi Minh Tiêu không kiềm được mà hơi cong lên, “Tha cho anh đi, ngày nào cũng phải luyện thêm buổi tối thì anh sợ mình sẽ gầy thành cây sào mất.”
“Được như vầy thì quá tuyệt.” Thái Bánh Bao trở về từ phòng Niệm Hàm, không nghe thấy những lời phía trước, chỉ nghe được mỗi câu “Gầy như cây sào” liền lập tức phụ họa: “Gầy thế thì lên hình mới đẹp, cậu bây giờ…”
“Hiện tại anh Tiêu đã rất đẹp rồi.” Thần Hựu trách móc: “Hơn nữa dù có luyện mỗi ngày tôi cũng sẽ không để ảnh gầy thành cây sào đâu. Anh Tiêu mà có gầy thì cũng là kiểu khỏe khoắn, gợi cảm chứ không phải gầy gò ốm yếu!”
Minh Tiêu nghiêng qua nhìn Thần Hựu một cái, trong lòng chợt thấy hơi cảm động, mà cái từ ‘gầy’ này liên tiếp nghe thấy lại cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Trước kia anh và Trình Hạo tới các lễ hội dành cho đám otaku để cosplay các nhân vật, trang phục của Minh Tiêu là một chiến sĩ, quần áo của nhân vật chiến sĩ này khá ít, không giấu được cơ ngực hay cơ bụng, giữa chừng anh từng nghe thấy một cô gái nào đó cảm thán: “Thụ gợi cảm quá đi à!” Một cô gái khác thì lại phản bác: “Nói lung tung, người ta rõ ràng là công!”
“Thụ” và “Công” là có ý gì, anh vẫn có thể hiểu.
(*) Chữ gầy 痩  và thụ 受 đều có phát âm là [shòu] như nhau
“Hóa ra hai người đang bàn chuyện luyện tập thêm mỗi ngày hả?” Thái Bao lúc này mới phản ứng kịp: “Không được không được, lượng luyện tập vào buổi sáng của Minh Tiêu đã đủ rồi, hôm nay là tình huống đặc biệt mới phải tập thêm. Tập thể hình cũng giống như sex ấy, phải có chừng có mực, làm nhiều sẽ hại thân.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.
Minh Tiêu ho khan hai tiếng, nhìn về phía Thần Hựu: “Đi thôi.”
Thần Hựu đương nhiên muốn đi bèn vội vàng đuổi theo Minh Tiêu, để lại mỗi mình Thái Bao vội vã thu dọn đồ đạc: “Chờ tôi với, tôi cũng muốn đi!”
Trên đường về nhà, Minh Tiêu lái xe, Thái Bao dùng việc muốn bàn bạc chút chuyện với Minh Tiêu làm lí do chiếm ghế phụ, đẩy Thần Hựu ra ghế sau.
“Chuyện Tiểu Thần Tiên tôi đã nói với anh Niệm rồi, ảnh bảo sẽ có sắp xếp riêng, trước mắt cậu về cứ theo dõi lại người ta đã, nhưng không được vội vàng giao lưu gì đâu nha, cũng đừng đáp lại những người hâm mộ ghé qua tham quan weibo của cậu đó.” Thái Bao chép miệng: “Chủ yếu là bởi vì hình tượng của cậu còn chưa được xây dựng, nói nhiều dễ sai dễ hớ.”
Minh Tiêu cười gượng: “Hình tượng của ảnh đế chẳng phải cũng mất rồi sao?”
Thần Hựu núp ở ghế sau vừa nghe trộm vừa lướt weibo, sức chứa của sổ đen quá ít, không thể làm gì khác hơn là thả vài người ra ngoài để tiếp tục block người khác.
“Ảnh đế đâu có phá vỡ hình tượng ở ngoài mặt đâu. Hơn nữa fan của ảnh đông lắm, không chừng ngày nào đó vỡ hoàn toàn, fan lại còn khen ảnh đáng yêu và ngay thẳng nữa cơ.” Thái Bao vừa cười vừa nói: “Giống như fangirl não tàn chỉ thích những người bình luận khen cậu kia kìa.”
Tay Thần Hựu run một cái, xém chút nữa đã ấn like cho một bình luận bôi đen Minh Tiêu.
Fangirl? Fangirl nào cơ?
“Cậu đừng nói fangirl não tàn gì đó nữa mà.” Minh Tiêu khuyên ngăn: “Hiện tại còn chưa rõ tại sao Tiểu Thần Tiên lại theo dõi tôi, lỡ đâu chỉ là trượt tay thôi thì sao?”
“Trượt tay mà block nhiều người thế kia á?” Thái Bao hừ giọng: “Đừng khiêm tốn quá, khiêm tốn quá mức sẽ hại thận. Cô ấy chính là fan não tàn nhà cậu! Há, Tiểu Minh của chúng ta giỏi quá.”
Xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, Minh Tiêu liếc nhìn qua gương chiếu hậu xem Thần Hựu đang làm gì, phát hiện đối phương liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại di động rồi nhíu mày, nom có vẻ không vui lắm.
Đến gần khu nhà Minh Tiêu đang ở, Thái Bao xuống xe trước đi mua thức ăn. Chỉ còn một đoạn đường cuối cùng nhưng Thần Hựu vẫn chẳng ngại phiền mà leo lên ghế trước, điện thoại di động nhét vào trong túi, sắc mặt cũng thay đổi, thật giống như vẻ mất hứng trước đó chỉ là giả vờ vậy.
Một tay Minh Tiêu khoát lên trên tay lái, một tay lấy dây sạc ra: “Điện thoại di động hết pin phải không? Cầm dùng đi.”
“Không anh.” Thần Hựu chưa hiểu ra sao: “Ở công ty em sạc rồi, còn hơn 70% cơ.”
“Vậy sao lại cất máy rồi?” Minh Tiêu quay đầu qua nhìn cậu: “Vừa nãy anh thấy em chơi mãi mà, còn tưởng rằng điện thoại của em hết pin nên mới tắt máy ấy chứ.”
“À, vừa nãy em lướt weibo thôi. Đã xem xong rồi, không có tin tức gì đáng chú ý cả.” Thần Hựu nói xong, thân thể hơi nghiêng qua bên ghế lái, vừa nói vừa cười: “Anh Tiêu, anh nhìn trộm em nha.”
“Anh nhìn phía sau xe vừa vặn thấy em mà thôi.” Mơ hồ nhận ra được hơi thở nóng hổi của Thần Hựu, Minh Tiêu không được tự nhiên nên nhích về bên trái một chút, “Em cả nghĩ quá rồi.”
“Ồ.” Thần Hựu dịch trở về, làm bộ vô tình hỏi: “Anh Tiêu, mới nãy hai anh nói gì thế? Liên quan tới Tiểu Thần Tiên sao?”
Minh Tiêu cảm thấy chuyện Tiểu Thần Tiên theo dõi weibo của mình không có gì tính là bí mật, thế nên liền kể lại với Thần Hựu. Nói xong thì xe cũng vừa vặn tiến vào ga ra, Thần Hựu ôm luôn túi của cả hai người vào trong ngực, hỏi: “Anh cũng cảm thấy Tiểu Thần Tiên là con gái sao?”
Minh Tiêu không muốn tiếp tục thảo luận chuyện về Tiểu Thần Tiên, cho nên đáp qua loa: “Có thể là vậy.”
Sau khi xuống xe, Thần Hựu và Minh Tiêu cùng đi tới chỗ thang máy, cậu vẫn chưa từ bỏ chủ đề mới nãy: “Bởi vì tên quá gái tính sao?”
“Không phải, tên rất đáng yêu.” Minh Tiêu cười giải thích: “Kỳ thực tuy rằng anh đọc tiểu thuyết Mắt Thấy rồi nhưng không biết nhiều về tác giả. Thái Bánh Bao nói Tiểu Thần Tiên là con gái cho nên anh cũng bị ảnh hưởng theo thôi.”
“Em thì lại cảm thấy Tiểu Thần Tiên là nam.” Thần Hựu nói bằng giọng chắc nịch: “Anh Tiêu, anh có muốn nghe suy nghĩ của em, rồi chịu sự ảnh hưởng từ nó không?”
“Ủa? Em cũng là fan của Tiểu Thần Tiên hả?” Minh Tiêu ngạc nhiên.
“Cũng không phải, chẳng qua em đọc Mắt Thấy rồi, viết rất khá, suy luận và liên kết rõ ràng, lối hành văn cảm giác như là của con trai viết vậy.” Thần Hựu nghiêng đầu sang nhìn Minh Tiêu: “Em cảm thấy nếu như Tiểu Thần Tiên là nữ thì câu từ sẽ mềm mại, tinh tế hơn một chút.”
“Thật vậy sao?” Minh Tiêu suy nghĩ một lát mới nói: “Anh thật sự không phát hiện ra đó, có thể là vì anh đọc chưa đủ tỉ mỉ rồi.”
“Thật đấy! Văn phong của Tiểu Thần Tiên cứng cáp, dùng từ đặt câu dứt khoát không có chút uyển chuyển nào.” Thần Hựu nói tiếp: “Thái Bánh Bao vốn ôm thành kiến sẵn rồi lại còn muốn khiến anh cũng nghe theo.”
“Vậy anh tìm thời gian đọc lại Mắt Thấy xem sao.” Minh Tiêu gật đầu: “Cũng nên hiểu sâu thêm về nhân vật một chút mà.”
“Được đó, em cùng đọc với anh. Chúng ta vừa đọc vừa thảo luận, nói không chừng có thể hiểu được càng thấu đáo hơn về nhân vật anh sẽ đóng đấy!”
“Tốt thì tốt, nhưng không làm lỡ thời gian của em chứ?”
Thần Hựu nuốt vội câu “Không lỡ không lỡ, thời gian của em chính là thời gian của anh” suýt phát ra xuống bụng, cố gắng trấn tĩnh bảo: “Em muốn kiếm thêm chút tiền lương tăng ca thôi.”
Minh Tiêu: “…”
Cậu cũng không thèm làm bộ làm tịch chút nào cả ha!
Bữa tối rất đơn giản, chỉ có rau củ và cơm. Minh Tiêu dẫn Thần Hựu tới sân cầu lông chơi một tiếng đồng hồ, trở về mồ hôi đầm đìa ướt đẫm nên anh đi thẳng vào phòng tắm ngay.
Thái Bao đã về từ trước, chỉ nhắn lại một tin dặn Minh Tiêu rèn luyện xong liền nhanh chóng đuổi tiểu yêu tinh kia đi.
Minh Tiêu nhìn ba chữ “Tiểu yêu tinh” mà bật cười, vốn anh chẳng hề cảm thấy Thần Hựu hợp với mấy chữ ấy một chút nào.
Ngược lại, anh chỉ thấy Thần Hựu ngoại trừ có lúc quá mức đáng yêu thì thật ra rất có khí khái đàn ông.
Thần Hựu không lập tức về ngay, cậu đi thăm thú một vòng trong ‘biệt thự’ của Minh Tiêu rồi hâm mộ nói: “Chờ sau này em kiếm được nhiều tiền nhất định cũng sẽ mua một căn hộ thế này.”
“Đây không phải là nhà của anh, nó là do thầy Niệm sắp xếp đấy.” Minh Tiêu thuận miệng hỏi: “Em thì sao? Em đang ở đâu?”
“Em còn chưa thuê phòng, tạm thời ở lại kí túc xá mà công ty cấp cho.” Thần Hựu thấy Thái Bao không xuất hiện bèn hỏi: “Thái Bánh Bao đi đâu rồi anh?”
“Cậu ấy về nhà rồi.”
“Anh ta không ở chung với anh hả?”
“Tại sao lại phải ở với anh? Cậu ấy có nhà riêng mà.”
“Chẳng phải trợ lý cần chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt của nghệ sĩ sao?” Thần Hựu ngạc nhiên: “Em còn tưởng rằng anh ta ở với anh nữa cơ.”
Minh Tiêu bật thốt lên khi chưa kịp suy nghĩ: “Vậy em là trợ lý riêng của Quý tiên sinh đấy, sao em còn ở kí túc xá?”
“Anh cho rằng em ở chung với cậ…” Thần Hựu vội vã đổi giọng: “Ở chung với Quý tiên sinh sao?”
Làm gì có khả năng ấy được? Em còn lâu mới chịu ở chung với cậu út!
Minh Tiêu dịu giọng lại: “Em là trợ lý riêng chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của ngài ấy mà.”
Là như vậy thôi. Nói xong, cặp mày dài của Minh Tiêu khẽ nhăn lại, tự biết mình nói lỡ lời.
Mỗi lần liên hệ Thần Hựu cùng với cuộc sống riêng tư của Quý tiên sinh, tâm trạng anh liền khó tránh khỏi suy sụp. Lần này còn để bản thân thể hiện rõ ra ngoài nữa chứ.
Rất không nên.
“Em…” Thần Hựu cũng sửng sốt chốc lát, rất nhanh gãi gãi bên tai đáp: “Xem ra trợ lý của nghệ sĩ có đãi ngộ giống trợ lý của giám đốc, đều không thể ở cùng nhau.”
Vẻ mặt Minh Tiêu đã khôi phục như thường, tiếp tục câu chuyện: “Đúng vậy, sáng sớm Thái Bánh Bao sẽ tới đón anh đến công ty.”
“Nếu như trợ lý nghệ sĩ có thể ở cùng với nghệ sĩ thì tốt biết mấy.” Thần Hựu cảm thán.
“Tốt cái gì đâu, trợ lý cũng có nhà mà, hơn nữa họ cũng đâu phải trang sức của nghệ sĩ.” Minh Tiêu bật cười giải thích: “Nếu bảo Thái Bánh Bao đến đây sống thì cậu ấy sẽ không chịu đâu.”
“Em muốn nè.” Thần Hựu cười rộ lên: “Mới vừa rồi em còn nghĩ, nếu như trợ lý có thể ở cùng với nghệ sĩ, em sẽ đi xin đổi việc ngay, không làm trợ lí cho tổng giám đốc nữa, đến làm đồ trang… đến làm trợ lý cho anh!”
Minh Tiêu: “…”
Tiểu yêu tinh à, cưng tỉnh lại đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.