Con phố dài phủ đầy tuyết không còn một bóng người trong đêm, Ân Trục Ly đạp tuyết, khẽ ngâm nga khúc hát, đi đến Tây Giao. Phía tây thành Trường An có ngọn núi là nghĩa trang của mấy đại gia tộc, tổ lăng của Đường gia ở trong đó.
Từ sau khi Đường Ẩn si mê Ân Bích Ngô đến thần hồn điên đảo, Đường gia và Ân gia vẫn không hòa thuận. Khi đó, sĩ nông công thương thì thương nhân là không có địa vị nhất, người đọc sách tự cho bản thân rất cao, khó tránh khỏi việc khinh thường. Đường Ẩn lại vì một nữ nhân mà bỏ lỡ cả đời, thậm chí chịu khổ đến mức chết bất ngờ, mối quan hệ sơ sài của Đường gia và Ân gia kết thúc hẳn.
Ân Trục Ly càng nghĩ càng khó chịu. Sau khi Đường Ẩn chết, nàng chưa bao giờ đến bái tế. Nàng không muốn tin rằng nam tử thanh như lãng nguyệt kia đã thực sự trở thành cát bụi. Có điều, tối nay, dù trời giá lạnh, hơi thở cũng đông lại, nàng lại muốn tìm một nơi nào đó thanh tĩnh một chút.
Nàng uống rượu rất nhiều. Lúc ở tửu quán, lúc đứng lên định trả tiền vò Nữ nhi hồng mới nhớ ra mình đã đưa hết bạc cho Thẩm Đình Diêu, bản thân có thể xem như rỗng túi. Vì thế, nàng xấu hổ quá, đành dùng chiếc áo lông cừu đổi lấy hai vò từ Thiệu Hưng.
Chưởng quầy dù không biết nhìn đồ da nhưng dù thế nào cũng nhận ra rằng chiếc áo này có thể đổi đến cả trăm ngàn vò rượu. Dê béo ít gặp, hắn hớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-bi-lua-roi/2152549/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.