Chương trước đã nói ÂN đại đương gia là một người có thù báo thù, lúc này Thẩm tiểu vương gia tức giận nổi trận lôi đình “Nam nhân của Lăng Ngọc? Hoàng… Nhị ca?!” thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn bèn ghé sát vào tai Ân Trục Ly mà mắng “Lưu manh, mấy lời này là để nữ nhân nói hả!” Ân đại đương gia chăm chú quét mật ong lên mấy miếng thịt bò đang nướng, sau một lúc lâu mới cười gằn rồi nói “Ta không cần quan tâm đó là Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca gì gì đó của ngài, chỉ cần có chút ái muội với Khúc Lăng Ngọc, lão tử sẽ kéo cả đám lên giường mà ngủ một lần!!” “Nàng!” Thẩm Đình Giao giận điên tiết, nhảy dựng lên mà đánh vào người nàng. ÂN Trục Ly ngồi vững vàng trước lò, cúi đầu không nói để mặc hắn đánh, vẻ mặt mọi người khổ sở cố nén tiếng cười. Ăn thịt nướng xong, Ân đại đương gia cho Thẩm tiểu vương gia hai lựa chọn “Có đi câu cá hay không?” Thẩm tiểu vương gia nghiêng đầu hờn dỗi “Không đi!” Ân đại đương gia và Đan Việt đứng dọn dẹp trà cụ “Thả diều không?” Thẩm tiểu vương gia cũng không quay đầu lại “Hừ!” Ân đại đương gia đứng dậy “Sư phụ, đồ nhi và người đi vẽ tranh hoa đào đi.” Thẩm tiểu vương gia hầm hừ đứng lên, kéo nàng ra ngoài “Đi ra đỉnh núi săn bắt với Bổn vương, sắp tới sinh nhật mẫu phi, bổn vương muốn bắt một con hổ Ba Tư để chúc thọ bà.” “Đừng có níu níu kéo kéo….” Ân đại đương gia bị hắn kéo lôi ra ngoài, lại thấy ánh mắt ai oán của Khúc Lăng Ngọc thì lại cười, xát muối vào vết thương của người khác “Khúc Lăng Ngọc cũng ngồi đây này, ngài kêu nàng ấy đi cùng đi?!” Thẩm tiểu vương gia biết Khúc Lăng Ngọc đang nhìn mình nhưng cũng không nhìn nàng ta “Nàng ấy… nàng ấy… bây giờ nàng ấy đã là hoàng tẩu, còn đi chung với ta thì rất bất lợi cho nàng ấy.” Ân đại đương gia kéo bả vai hắn, thấy hắn ăn mặc phong phanh thì cởi áo ngoài khoác lên cho hắn, lại thắt dây lại rồi nói “Đi thôi, đi bắt hổ Ba Tư!” Nói tới đây đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện “Ngài có mang theo cung tên không?” Thẩm tiểu vương gia hồn nhiên lắc đầu, Ân Trục Ly vỗ vào đầu hắn một cái thật mạnh “Ngài muốn để Lão tử tay không bắt hổ chắc!” Hai ngươi lên núi săn thú, Đường Ẩn và Đan Việt thì đi câu cá, Thẩm Đình Xa vốn định vẽ một bức tranh cho Khúc Lăng Ngọc nhưng lại thấy nàng nhìn về phía khu vực săn bắn trên núi. Thẩm Đình Xa muốn thấy nụ cười của giai nhân nên cũng lên núi, thuê cung, ngựa rồi đi săn thú cùng nàng. Thẩm tiểu vương gia cưỡi ngựa dở tệ, tệ hơn nửa là còn bị say ngựa nên đành phải ngồi chung con ngựa với Ân đại đương gia, cung tiễn người ta để giữa sân không được tốt, Ân Trục Ly chọn một cây cung, một ống tên rồi tiến vào khu vực săn bắn. Bên trong có rất nhiều người đi săn thú, cũng không thiếu những tên giá áo túi cơm, lấy cây cung trên lưng để làm màu, còn những người tới săn bắn thì nhanh chóng vượt lên phía trước. Phía trước có một công tử nhà giàu đang bắn một con thỏ trắng, bắn liên tiếp mười phát, con thỏ trắng kia cũng có kinh nghiệm – đứng yên một chỗ không nhúc nhích mà hắn vẫn bắn không trúng. Vì thế nó bình tĩnh ngồi tại chỗ mà nhai cỏ. Ân TRục Ly né trái né phải để tránh loạn tiễn làm bị thương. Hắn bắn hai mươi phát, ngay cả Thẩm tiểu vương gia cũng sốt ruột, Ân TRục Ly thấy thế thì chửi ầm lên “Cái tên vô dụng nhà ngươi mà cũng đi săn thú, còn bắn không trúng nữa thì ta tru di cửu tộc nhà ngươi!” Công tử nhà giàu kia vốn đang sốt ruột, nghe vậy thì tay run run, càng không thể bắn trúng. Ân Trục LY nâng cung lên, bắn một mũi tên, con thỏ kia hét lên một tiếng rồi ngã gục. Nàng thúc ngựa đi tới nhặt nó rồi đưa cho Thẩm Đình Giao ôm. Thẩm tiểu vương gia không có hứng thú với con thỏ đó “Đi tìm hổ Ba Tư kìa!” Hổ Ba Tư là một con vật dữ tợn, ở nơi này lại quá nhiều mấy người giàu có rảnh rỗi. Để tránh làm người khác bị thương đương nhiên phải cách ly nó ra một nơi vắng vẻ. ÂN Trục Ly thúc ngựa đi trước, hai tay ôm qua eo Thẩm tiểu vương gia mà nắm dây cương. Vì Thẩm tiểu vương gia bị say ngựa nên không thể cưỡi nhanh được, nàng cũng rảnh rỗi bắn vài con chim trĩ, nai rừng… Càng đi về phía trước thì con mồi càng hung hãn, xung quanh cũng có mấy người có kỹ thuật tương đối tốt. Ân Trục Ly đút cho Thẩm Đình Giao một cục đường để hắn đặt dưới lưỡi cho khỏi say ngựa. Thẩm tiểu vương gia ngậm cục đường kia, Ân Trục Ly cũng không thúc ngựa, nàng phát hiện ra giấy gói bị sai, cục đường kia là để cho Lão Tam… = =”! Cúi đầu nhìn thấy thấy Thẩm tiểu vương gia đang ngậm cục đường đó trong miệng, nàng làm như không có việc gì, nhét tờ giấy gói vào bên hông, ánh mắt đảo nhìn mọi người xung quanh thì phát hiện trên lưng ngựa của bọn hắn chẳng có gì. Tư thế cầm cung của bọn họ rất thành thục, có thể nhìn thấy mấy vết chai trên ngón tay, tư thế cưỡi ngựa lại rất tự nhiên, có thể thấy được đều là những người luyện võ. Dù đã tới để săn hổ mà vẫn loanh quanh ở chỗ này, cũng không có ý đi sâu vào. Ngựa bước chậm rãi, Thẩm tiểu vương gia có chút sốt ruột thì cọ cọ vào người nào “Đi vào đi, hổ Ba Tư ở bên trong kìa!” Lúc này Ân đại đương gia trầm mặt “Ngài bảo ta vào thì vào sao? Ngài vào đi!” Thẩm tiểu vương gia không hiểu quay đầu nhìn “Sao vậy, ta đâu có chọc ghẹo nàng!” Ân đại đương gia cũng không thèm đấu khẩu với hắn, đưa tay lôi hắn xuống ngựa quăng trên đất rồi giơ roi thúc ngựa chạy. Thẩm tiểu vương gia đứng ở ven đường mà nổi trận lôi đình “Ân Trục Ly!! Nàng là tên lưu manh, bổn vương muốn tịch biên nhà nàng, tịch biên nhà nàng, tịch biên nhà nàng!!!!” Hắn đứng thở hổn hển, Ân Trục Ly đã giục ngựa chạy vào rừng, Thẩm tiểu vương gia tức giận đá vào mấy cục đá ở bên đường, rồi lại đứng ôm chân buồn bực. Đường Ẩn và Đàn Việt ngồi bên suối thả câu, vẽ tranh, một lúc sau thì gặp đại nha đầu Tích Nguyệt của Ân thị tới tìm, vẻ mặt của nàng ta hết sức cung kính “Tiên sinh, lão phu nhân có chuyện gấp, xin tiên sinh mau chóng trở về.” Đường Ẩn cau mày “Chuyện gì?” Tích Nguyệt cúi thấp đầu “Nô tỳ không biết, nhưng giọng điệu của lão phu nhân vô cùng nghiêm túc, sợ là việc gấp.” Đường Ẩn nhìn nàng ta một lúc, rồi lại nhìn khu vực săn bán ở trên núi, đột nhiên biến sắc, bỏ mặc Đàn Việt mà chạy như bay lên núi. Tích Nguyệt đuổi theo gọi mấy tiếng nhưng cũng không chạy lại hai người. Lại nói tới Ân đại đương gia đang thúc ngựa chạy sâu vào khu vực săn bắn, dần thấy được hàng rào sắt để chặn mấy con mồi dữ tợn, bên cạnh dựng một tấm biển báo rằng bên trong là khu vực săn thú lớn. Trong lòng nàng biết nếu đối phương đã có ý định vây giết thì bên trong chắc chắn có mai phục, nhưng khu vực săn bắn này ở sâu trong núi, ba mặt toàn là dốc đá, để đề phòng con mồi chạy thoát nên lại chuẩn bị thêm hàng rào cao hai trượng, ngựa khó đi vào. Đối phương lại dùng tên dài, một khi không nhanh nhẹn nhất định sẽ bị bắn chết, nên cũng không thể bỏ ngựa lại. Nếu ngay cả nàng cùng biết thì bọn sát thủ kia nhất định cũng biết đi vào là đường chết, chẳng phải là đều đuổi theo nàng mà đến đây sao? Đường ẨN đi thẳng tới sườn núi thì gặp Thẩm tiểu vương gia đang nổi giận đùng đùng, hắn hỏi rõ mọi chuyện rồi lại đoạt lấy một con ngựa, quay người lại dặn Đàn Việt “Lập tức đi thông báo với Vương thượng, ở trong khu vực săn bắn có thích khách mai phục”, hắn nối dối không đỏ mặt “Chắc là hành tung của Vương thượng bị tiết lộ nên mới có sát thủ mai phục ở đây, Ân đại đương gia đã đuổi theo, xin Vương thượng cẩn thận.” Đàn Việt không nghi ngờ gì, vội vã đi tìm Thẩm Đình Xa, Thẩm Đình Xa nghe nói có thích khách mai phục hắn thì vô cùng giận dữ. Mặc dù hắn cải trang đến đây nhưng cũng là vua của một nước, bên người làm sao thiếu thị vệ, lúc này sai một nhóm người tới khu vực săn bắn để bắt đám thích khách này! Ân Trục Ly trốn tránh giữa cây cối một lúc, trên vai trúng một mũi tên nhưng cũng không sao, chỉ là nàng liều mạng chịu mũi tên này cũng không ngờ đối phương lại dùng mũi tên thép này. Trên tên có độc, nửa người nàng đã mất cảm giác đành bất đắc dĩ bỏ ngựa mà trốn trong này. Thứ độc Diệt Phi Kiến Huyết này là kịch độc, lại bắn trúng một vị trí nhạy cảm. Nàng kéo cổ áo ra, nhìn thấy da thịt trước ngực đã hóa đen thì cũng không biết nên khóc hay cười. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, thỉnh thoảng có tên bắn vào đám cỏ, xa xa truyền đến tiếng hỗ gầm và tiếng người, chắc mùi máu lúc nãy đã dụ con hổ kia tới. Nàng nằm trong đám cỏ, cảm giác vô lực bắt đầu lan ra, không bao lâu thì đã không thể nhúc nhích được nửa thân trên. Nàng vốn định leo lên lưới sắt, ở phía dốc có cây cối, bám vào để leo xuống núi cũng không khó, không ngờ lại sơ suất rơi vào tình thế nguy hiểm như bây giờ. Lúc đang suy sụp tinh thần thì nghe thấy tiếng vó ngựa, Ân Trục Ly muốn lùi về sau nhưng thân thể lại không nhúc nhích được, khóe mắt đảo qua thì thấy góc áo của người trên ngựa, nàng nhất thời mừng rỡ định la lên nhưng cổ họng lại như lửa đốt. Đương nhiên đối phương đã thúc ngựa tiến vào, nàng lại nghĩ vừa rồi sao lại trốn kĩ như vậy. May mà người kia quay đầu lại, Ân đại đương gia còn chưa kịp hoan hô thì vẻ mặt liền đau khổ - con ngựa ki đã giẫm phải tay nàng…. Đường Ẩn lập tức đi đến, khoanh tay đứng nhìn nàng, sau một lúc mới mở miệng “Ân đại đương gia định nằm bao lâu vậy?” Ân Trục Ly cười khổ, ngón tay cũng không thể cử động. Lúc này Đường Ẩn mới phát hiện khác thường, ngồi chồm hổm nhìn nàng “Trúng độc?” Ngay cả cổ của Ân Trục Ly cũng đã cứng lại nhưng hai mắt vẫn nhìn hắn. Hắn trầm mặc, cẩn thận quan sát nàng, chỗ trúng tên trên vai máu chảy vẫn bình thường, không giống như có độc. Hắn cau mày, sau một lúc mới đưa tay vào cổ áo của nàng, đến trước ngực, nàng khó khăn nhắm mắt lại. Đường Ẩn nhìn xung quanh, lúc này đội thị vệ của Thẩm Đình Xa đang lùng bắt thích khách, hắn không do dự nữa, đưa tay cởi áo ngoài của nàng, phía trong nàng mặc áo màu trắng, lúc nãy nàng có nhìn vết thương nên vạt áo đã lỏng lẻo. Sắc mặt của Đường ẨN hơi âm u, một lát sau thì đưa tay cởi áo trong của nàng, vết thương xuất hiện, hắn không ngẩng đầu nhìn Ân Trục Ly mà tự xé một góc áo bịt hai mắt mình lại, rồi mới hút độc từ vết thương trên ngực nàng. (ANh này quá men!!!!! Chỗ vết thương hơi đau, sau đó là sự ấm áp của hắn, Ân Trục Ly lặng lẽ nằm đó nên có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, giữa sự nghiêm túc thì có chút ửng đỏ. Tháng ba, có trong núi xanh um, chim chóc bay lượn, hắn nghiêng người phun máu độc trong miệng ra rồi lại gục đầu hút tiếp. Tới khi hút hết máu độc, hắn lấy một viên thuốc cầm độc cho nàng uống rồi lại mặc áo vào cho nàng. Ân Trục Ly vẫn không thể nhúc nhích nhưng sắc mặt đã khá hơn một chút.Ở khu săn bắn có đại phu chuyên trị các vết thương trúng tên, Đường Ẩn mời đại phu băng bó cho nàng, cũng không nói gì nữa, ôm nàng lên xe ngựa mà trở về. Thẩm Đình Xa đã bắt được mấy thích khách nhưng những tên đó là được thuê, không biết chủ thuê là ai. Đường Ẩn cũng không muốn điều tra gì nữa, vết thương của Ân Trục Ly phải quay về cho Khả Đình Phong xem xét thì tốt hơn. Thẩm Đình Giao đứng bên ngoài chờ, nhớ tới tình cảnh vừa rồi thật là nguy hiểm, lại thấy nàng bị thương, đang định lại nói vài câu thân thiết thì Ân đại đương gia lại mở miệng trước “Hôm nay xem ra không thể săn hổ Ba Tư rồi, ngài đem con thỏ này về tặng cho Hà thái phi đi”, nàng chỉ chỉ vào con thỏ trong lòng Thẩm tiểu vương gia “Nói với bà rằng đây là…. ờ, thỏ Ba Tư! Dù sao trong lòng có thành ý, cũng vậy thôi.” Giọng của nàng khàn khàn, trên môi lại có ý cười “À, tốt nhất là nhuộm một tai của nó màu đỏ, một tai nhuộm màu xanh, Hà Thái Phi chắc chắn sẽ tin ngay mà không nghi ngờ.” Thẩm tiểu vương gia ôm con thỏ kia, đợi tới khi xe ngựa đi xa mới phản ứng lại “Ân Trục Ly, nàng đi chết đi!!!” -------------------------- P/S ra chương nào bị luộc ngay chương đấy, trong cùng một ngày!! Quá nản cho đội bán nhãn!!!! Sao ko ai thảo ra một bộ luật cho giới đọc truyện ngôn tình hả trời!!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]