Chờ đến lúc hai người Ngọc Chiếu phấn khích trở về, mặt trời đã lặn từ lâu, màn trời tối sầm.
Đêm mùa hè, côn trùng ve sầu kêu râm ran, gió thổi hiu hiu.
Hoàng thành đã đóng cổng, thành trì, cửa cung và trong các phường ngõ cấm đi lại ban đêm, chỉ khi đến Tết Nguyên Tiêu và các ngày lễ lớn khác mới có thể gỡ bỏ lệnh giới nghiêm.
Sau khi một phần quy định của lệnh giới nghiêm bị bãi bỏ, thành Tây là nơi duy nhất trong hoàng thành hủy bỏ lệnh giới nghiêm, bởi vậy khi hoàng thành về đêm, bên cạnh chốn yên tĩnh không người, thành Tây lại có thể kín người hết chỗ.
Cũng bởi vì lệnh giới nghiêm, Chấp kim ngô qua lại tuần tra, rất nhiều thương quán trên đường không dám trắng trợn thắp đèn, kẻo rước họa vào thân.
Triệu Huyền giống như thiếu niên, đi sóng đôi cùng người thương trên con đường tối om, hy vọng con đường phía trước có thể hẻo lánh tối tăm hơn một chút, tốt nhất là hai người lạc đường.
Tay hai người thình lình chạm nhau, tim Triệu Huyền đập nhanh không ngừng, Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, chìa ngón tay nhanh chóng đảo một cái vào lòng bàn tay Triệu Huyền.
Giống như mèo con, nhận thấy người nọ muốn nắm lấy tay nàng, Ngọc Chiếu lập tức rụt tay về.
Nàng khẽ mỉm cười, giống như hài lòng với sự thông minh và ranh mãnh của mình.
Triệu Huyền bất động thần sắc, rũ mắt nhìn nàng một cái, lúc Ngọc Chiếu tác quái lần thứ hai, chợt bắt lấy bàn tay nghịch ngợm càn quấy kia.
"Ôi ôi, bị ngài bắt được rồi..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chi-sung-hau/455148/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.