Ngọc Chiếu chớp chớp mi, nâng váy cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Triệu Huyền, trên người nàng nhiễm ẩm ướt bên ngoài, không biết từ khi nào bàn chân giẫm phải bùn, ngay cả làn váy cũng dính một chút.
Ngọc Chiếu kéo làn váy nhìn một chút, khẽ thở dài: "Không để ý nên váy của ta đều bị bẩn. "
Triệu Huyền lấy ra một cái khăn tay đưa cho Ngọc Chiếu, trước mặt người khác Ngọc Chiếu luôn giả vờ điềm tĩnh, nói một tiếng cảm ơn, cầm khăn tay cúi đầu lau chùi làn váy.
Triệu Huyền không nói gì, đôi mắt dừng trên bàn tay đang lau làn váy của Ngọc Chiếu, không có gì đẹp và trắng hơn bàn tay của nàng, mềm mại như không xương, hắn không khỏi hoài niệm xúc cảm của đôi tay kia.
Ngọc Chiếu cũng không phải không phát hiện ra, lập tức trái tim cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, mu bàn tay cũng nổi lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Một màn hai người giả vờ đứng đắn trước mặt người khác này, khiến trong lòng Đan Dương chân nhân cảm thấy có ý tứ, nhưng như thế nào hắn cũng không dám cười hoàng đế, không khỏi nhìn Ngọc Chiếu nhiều thêm vài lần. https://meomaphaman.wordpress.com/ https://www.wattpad.com/user/MeTho2568
Ngọc Chiếu cũng có chút tò mò nhìn Đan Dương chân nhân, có chút cung kính hỏi hắn: "Nghe nói chân nhân là quốc sư, biết pháp thuật sao? "
Đan Dương chân nhân nghe xong cười cười, "Chẳng qua là được bệ hạ ưu ái, thế nhân đồn đãi mà thôi, bần đạo chỉ hơi tinh thông công pháp nông cạn. Hôm nay vừa gặp cô nương, coi như là hữu duyên, thế nhân thường cầu phúc lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chi-sung-hau/455132/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.