Lông mi Ngọc Chiếu khẽ run lên, lúc này mới nhớ tới chuyện xấu vừa rồi, nàng mềm nhũn than thở, che mặt: "Hôm nay chọc cha ta tức giận, bị hắn mắng, nếu không phải ta thông minh, nói không chừng hắn sẽ đánh ta! "
"Cho nên ngươi liền đến trong đạo quan trốn?"
Ngọc Chiếu hừ nhẹ một tiếng, có chút thề thốt, nói: "Làm sao có thể chứ? Ta chỉ không muốn làm ầm ĩ với hắn, ta lại sợ hắn sao? "
Triệu Huyền nghe xong không khỏi bật cười, "Nếu đã như vậy, ngươi vì sao lại khóc? "
Ngọc Chiếu suy nghĩ một lúc lâu, mới cười nói: "Nước mắt của ta chính là như vậy"
Nàng đưa tay ra so sánh: "Chỉ cần có một chút khổ sở hoặc thương tâm, hoặc là tức giận, rất dễ dàng chảy ra."
Triệu Huyền lắc đầu, khuyên nàng: "Đây là tính tình bướng bỉnh, rơi lệ tổn hại sức khỏe, sau này ngươi chớ có khóc. "
Ngọc Chiếu nghe xong kéo dài mặt, lần đầu tiên cảm thấy đạo trưởng không biết nói chuyện, cho rằng là nàng muốn khóc?!
Lần trước đạo trưởng tiếc chữ như vàng, toàn bộ không nói được mấy câu, lần này hai người vậy mà cùng nhau nói rất nhiều lời, Ngọc Chiếu cảm thấy, đây chính là hai người nàng đã quen thuộc với nhau.
Đúng lúc Lý Cận Lân gõ cửa, Triệu Huyền gật đầu nói: "Tiến vào. "
Lý Cận Lân trên tay xách một cái hộp thức ăn, hơi cong người, mắt không chớp chậm rãi đi vào.
"Điểm tâm mới ra lò... Chủ tử có muốn dùng một chút không? "
Ngọc Chiếu chỉ coi hắn là gã sai vặt của đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chi-sung-hau/271510/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.