“Còn muốn không?” Nhìn Cảnh Nghi để chén trà xuống, Tiêu Đình lo nàng vẫn còn khát, lại hỏi. Sự quan tâm phát ra từ đáy lòng hòa cùng với giọng nói ôn nhu của tiểu cô nương, lọt vào tai lại rơi vào ngực, dù là Cảnh Nghi đang buồn rầu không biết tiếp theo sẽ phải ở chung với Tiêu Đình như thế nào, cũng trở nên thoải mái bởi sự chăm sóc của Tiêu Đình, cảm giác không khỏe do say rượu đã giảm đi rất nhiều. Lắc đầu, Cảnh Nghi muốn đi để chén trà xuống. “Đưa cho ta đi.” Tiêu Đình lập tức đoạt lấy chén trà, bước chân nhẹ nhàng đi đến để lên bàn. Trong lòng của Cảnh Nghi phiền muộn hỗn loạn, cụp mắt, bỗng nhiên ngửi thấy toàn thân mùi rượu, nàng thích sạch sẽ, nghĩ đến ban ngày cả người đổ đầy mồ hôi, buổi tối lúc uống rượu cũng có rượu đổ lên người, bỗng nhiên đứng dậy, đứng đối diện Tiêu Đình đang dùng trà của mình ở bên cạnh bàn nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tắm.” “Phù” một tiếng, nước trà vừa mới vào trong miệng của Tiêu Đình đã bị phun ra hết! Cảnh Nghi kinh ngạc nhìn hắn. Tiêu Đình vừa ho khan vừa đỏ mặt xua tay, ánh mắt nhìn đi nơi khác nói: “Không sao không sao, ngươi đi đi!” Sặc nước cũng sẽ đỏ mặt, Cảnh Nghi không nghĩ nhiều, đi đến nhà chính mở cửa phòng ra, vừa định gọi A Thuận, đã thấy Minh Tâm, Minh Hồ đứng ở bên ngoài. Cảnh Nghi từ nhỏ đến lên, người ở bên cạnh nàng thời gian dài nhất chính là hai nha hoàn này, xa cách trùng phùng, khó tránh khỏi tâm tình vui sướng, khẽ phân phó: “Ta muốn tắm rửa.” Mà Minh Tâm, Minh Hồ xem ra, phò mã gia toàn thân mặc quần áo trong lụa đỏ, mặt sáng như nguyệt mắt như vì sao, giọng nói trầm thấp lại ôn nhu, hai người không kìm được lòng nhìn nhiều một chút, mới chia nhau đi làm việc, một người đi thủy phòng truyền nước, một người chuẩn bị tinh dầu, khăn và các dụng cụ tắm rửa. Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn Gió đêm mát mẻ, Cảnh Nghi ngồi trên ghế thái sư ở nhà chính, nhắm mắt dưỡng thần. Rèm cửa phía đông đột nhiên hơi cuốn lên, Tiêu Đình nín thở trốn ở phía sau rèm cửa, lén đánh giá Cảnh Nghi. Minh Tâm, Minh Hồ vốn là cung nữ của nàng, Cảnh Nghi sai các nàng hầu hạ tắm rửa cũng là lẽ thường, nhưng bây giờ nàng đang sử dụng thân thể của hắn, nghĩ đến Cảnh Nghi ngồi trong thùng tắm, hai nha hoàn vây ở bên cạnh tùy ý quan sát nàng, trong lòng Tiêu Đình có chút không rõ mùi vị. “Phò mã gia, bên trong đều đã chuẩn bị xong rồi.” Chuẩn bị xong, Minh Tâm, Minh Hồ đi tới trước mặt của Cảnh Nghi, khẽ nói. Tiêu Đình không biết là có phải chính mình suy nghĩ quá nhiều hay không, cảm thấy lúc hai nha hoàn nói chuyện với Cảnh Nghi, giọng nói giống như nhỏ hơn bình thường, ngọt hơn. Lại nhìn mặt của hai người có chút đỏ, Tiêu Đình đột nhiên nhớ lại ý đồ quyến rũ hắn của nhóm nha hoàn khuê tú, lại nhìn cái xác được Cảnh Nghi giữ đến càng ngày càng phát ra sự xa hoa trong sạch đẹp đẽ, Tiêu Đình nhẹ nhàng cắn chặt răng. Cảnh Nghi không hề biết có người đang rình nàng, nàng uống một ngụm trà, đi thẳng vào phòng tắm của phía tây, đi được hai bước, nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói: “Ta đã quen tự mình tắm rửa, các người đi hầu hạ công chúa là được rồi.” Nha hoàn hậu hạ chủ tử là thiên kinh địa nghĩa, nhưng đều là nữ tử, Cảnh Nghi có thể hiểu lúc nữ nhân hầu hạ nam nhân tắm rửa sẽ không thoải mái, nàng không muốn cung nữ của mình rơi vào hoàn cảnh này. Minh Tâm, Minh Hồ đang do dự có cần đi hầu hạ phò mã gia hay không, nghe vậy cùng nhau hành lễ đáp lại. Cảnh Nghi đi vào phòng tắm. Minh Tâm, Minh Hồ nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với chủ tử mới, tất cả mọi người đều khẩn trương, sợ chân tay vụng về làm sai. “Qua đây!” Phía đông đột nhiên truyền đến một tiếng gọi không vui, hai người xoay người lại, chỉ thấy công chúa nhà mình trốn sau rèm cửa, đang ngoắc các nàng, lông mày dựng đứng, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ. Hai người vừa nghi ngờ vừa sợ hãi. Tiêu Đình mang hai người vào trong phòng, mới dừng chân xoay người lại, thờ ơ nhìn chằm chằm hai người, khẽ răn dạy: “Bắt đầu từ đêm nay, trừ khi ta phân phó cho các ngươi đi truyền lời, trừ khi phò mã chủ động sai khiến các người, nếu không không cho phép các người chủ động bắt chuyện với phò mã, lại càng không được nịnh bợ chăm sóc người, nhớ kỹ chưa?” Minh Tâm, Minh Hồ nghe vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không hẹn mà cùng quỳ xuống, cùng lúc nói: “Nô tỳ nhớ kỹ, xin công chúa yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không dám có ý nghĩ không an phận với phò mã.” Bộ dáng của phò mã gia rất tốt, tính tình lại ôn thuận, các người chỉ biết thay công chúa vui mừng, làm sao có thể tồn tại loại tâm tư này? Tiêu Đình hừ hừ, tiếp tục uy hiếp nói: “Không có là tốt, nếu không để cho ta nhìn ra được, ta sẽ tự mình thu thập các ngươi.” Hai người gật đầu liên tục. Tiêu Đình nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Không cho phép đi cáo trạng với phò mã gia.” Hai người nhiều lần bảo đảm, các nàng sẽ trung thành và tận tâm với công chúa. Tiêu Đình đoán các nàng cũng không dám, đuổi người đi xuống, hắn ngồi ở trên giường đợi Cảnh Nghi. Cảnh Nghi cũng gội cả mái tóc dài, lau đến không còn nước mới trở vào phòng, thay quần áo trong. Bởi vì là đêm đại hôn, quần áo trong mà bọn nha hoàn chuẩn bị đế tắm rửa cũng là màu đỏ, làm nổi bật khuôn mặt mỹ ngọc của nàng, trắng nõn trơn bóng. Tiêu Đình ngơ ngác nhìn Cảnh Nghi, có chút không rời mắt được. Thân thể đã trao đổi sắp được ba tháng, ba tháng qua, hắn đã hiểu rõ thân thể của Cảnh Nghi, lại càng xa lạ thân thể nam nhi lúc đầu, đắc biệt là Cảnh Nghi luôn cường thân kiện thể, vóc dáng đã thay đổi không ít, bả vai càng rắn chắc hơn. Tiêu Đình vốn có hơi béo, bây giờ khuôn mặt kia, góc cạnh rõ ràng, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trách không được hai cung nữ kia thích nhìn lén nàng. Chống lại ánh mắt phức tạp của Tiêu Đình, Cảnh Nghi cụp mắt nói: “Người ngủ trước đi, ta đi đọc sách một chút, chờ tóc khô.” Tiêu Đình lại giành chỗ ngồi của nàng trước, vỗ vỗ bên cạnh, cố gắng trầm ổn nói: “Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.” Cảnh Nghi dừng một chút, di chuyển qua kia, ngồi xuống, nhìn không chớp mắt: “Tam công tử mời nói.” Cũng đã thành thân nàng lại gọi hắn là tam công tử, Tiêu Đình không thích nghe, khẽ ho, xoay người nhìn nàng nói: “Ta, ta, ta tắm rửa ở trong cung, cũng không cần hai người kia hầu hạ.” Thân thể của hắn, tim của hắn, đều trông coi vì nàng, tuyệt không để cho nàng chịu một chút uất ức nào. Cảnh Nghi giật mình, khó hiểu nhìn hắn một cái, gật gật đầu. Bên cạnh ba huynh đệ của Tiêu gia cũng không an bài nha hoàn, Tiêu Đình có lẽ là không quen để cho nha hoàn hầu hạ đi. Mặt của nàng không chút thay đổi, Tiêu Đình nhìn không ra nàng có hiểu tâm ý của hắn hay không, cúi đầu ngẫm lại, bất cứ giá nào, đứng dậy di chuyển đến quỳ một gối trước mặt của Cảnh Nghi, sau đó cầm tay của nàng, dựa theo những lời nói đã chuẩn bị tốt vào tối hôm qua, giọng nói kiên định: “Cảnh Nghi, ta hại ngươi không thể làm một tân nương chân chính, làm cho ngươi chịu uất ức, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, chờ chúng ta đổi về thân thể, ta lại cho ngươi mặc toàn thân giá ý, chúng ta động phòng hoa chúc lần nữa.” Nữ nhân xuất giá, là đại sự cả đời chỉ có một lần, hắn thật sự muốn bồi thường cho nàng, cũng như bồi thường cho chính mình. Cảnh Nghi chấn kinh nhìn “nàng” đang quỳ một gối ở kia, bởi vì quá kỳ lạ quá vô lý, nàng sửng sốt hồi lâu cuối cùng mới hiểu được ý tứ của Tiêu Đình, cũng mạnh mẽ nhớ lại Tiêu Đình ở trên bờ vào ba tháng trước, trước khi nhảy hồ đã từng nói lời thề son sắt, hắn sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Bởi vì nhìn qua thân thể của hắn, cho nên mới có loại suy nghĩ này hay sao? Cảnh Nghi kính trọng tấm lòng quân tử của Tiêu Đình, nhưng nàng không cần. Tách tay của Tiêu Đình ra, hai tay của Cảnh Nghi nâng hắn dậy, sau đó đi hai bước về phía trước, đưa lưng về phía Tiêu Đình nói: “Tam công tử, tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng ngươi và ta phát sinh loại sự tình này, không ai có thể thay đổi, có một số việc ép không được chỉ có bất đắc dĩ, xin tam công tử không cần để trong lòng. Bây giờ ngươi và ta giả làm phu thê trước, sau này mọi thứ khôi phục lại bình thường, ta sẽ cùng ngươi hòa ly, ngươi có thể cưới nữ tử mà ngươi thật sự yêu thích.” Hòa ly? Giống như sấm chớp ầm ầm, cả người Tiêu Đình đều trở nên lờ mờ, mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng tuy mặc hồng y lại làm cho người ta có cảm giác cao gầy và cô đơn. Nàng lại muốn cùng hắn hòa ly, lại để cho hắn cưới nữ tử hắn thích? Nhưng nữ tử hắn thích là nàng, là Tứ công chúa chân chính nha! Môi động nhiều lần, Tiêu Đình rốt cuộc cũng tìm được giọng nói của chính mình, đi tới đối diện Cảnh Nghi, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại muốn hòa ly? Ngươi và ta đã là phu thê, đổi về thì tiếp tục làm phu thê....” Nói được một nửa, trong lòng của Tiêu Đình bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Cảnh Nghi, “Ngươi, ngươi không muốn gả cho ta sao?” Hắn không tin, nhưng không thể nghĩ tới lý do nào khác, nhất là đêm nay, mặc kệ hắn nói gì làm gì, vẻ mặt của Cảnh Nghi đều nhạt nhẽo lạnh lùng, bộ dáng lạnh lùng kia, không giống như là tân lang, cũng không giống như là tân nương bị uất ức. “Không muốn gả cho ta, tại sao lại đồng ý hôn sự này?” Tiêu Đình lui về phía sau hai bước, tiếp tục hỏi. Vẻ mặt của hắn biến hóa rất nhanh, lúc thì giật mình, lúc thì giống như là phẫn nộ, Cảnh Nghi nhìn không hiểu, vì tránh cho những hiểu lầm và ràng buộc không cần thiết, cụp mắt nói thật: “Là ta hại tam công tử bị giam cầm ở trong cung, thân thể không đổi về trước, nếu tam công tử hy vọng dùng phương thức thành thân để đoàn tụ với người nhà sớm một chút, ta nên phối hợp.” Tiêu Đình nắm chặt hai nắm đấm, cắn răng chất vấn: “Ta nói muốn đoàn tụ với người nhà khi nào?” Cảnh Nghi nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy tại sao tam công tử lại đồng ý hôn sự này?” “Ta đồng ý?” Tiêu Đình tức giận nở nụ cười, chỉ vào phủ của Hộ quốc công nói: “Ông quốc công muốn chúng ta thành thân, không phài ngươi sốt ruột muốn gả cho ta sao, cho nên mới chạy vào trong cung muốn đổi về thân thể với ta, lại sẽ rất vui vẻ mà xuất giá?” Rõ ràng là thích hắn, vì sao nàng không chịu thừa nhận? Cả ngày lạnh mặt, cũng không chịu cười một cái sao? Cảnh Nghi kinh hãi, lại nhìn khuôn mặt tức giận của Tiêu Đình, cuối cùng nàng cũng hiểu đã làm sai ở đâu rồi. Nàng không ngừng tự trách, chắp tay nhận tội với Tiêu Đình: “Trách ta không nói rõ ràng, ngày ấy ngoại công đề ra điều kiện hà khắc, ta, ta sợ phu nhân sốt ruột trông mong con thành rồng, không để ý tới việc tam công ty nguyện ý đồng ý hôn sự này, cố gắng tạm thời giấu phu nhân, vào cung thương lượng với ngươi. Tam công tử đề nghị phương pháp đổi thân thể, ta nghĩ sau khi đổi trở về, tam công tử nhất định sẽ không nguyện ý tập võ, hiển nhiên sẽ không cần lo lắng hôn sự nữa, lại nhảy xuống hồ với ngươi trước..... Chờ ta tỉnh lại, ngoại tổ mẫu bỗng nhiên đi tới kêu ta cầu hôn, ta cho rằng tam công tử muốn nhanh chóng về Phủ Tướng Quốc...” “Nói như vậy, ngươi chưa bao giờ thích, chưa bao giờ nghĩ muốn gả cho ta?” Tiêu Đình nhìn nàng học bộ dáng hành lễ của nam nhân đến tức giận, xoay người hỏi, giọng nói rất bình tĩnh. Cảnh Nghi uyển chuyển nói: “Thân phận của tam công tử tôn quý, ta chỉ là công chúa không được sủng ái ở trong cung, cũng không bằng khuê tú bình thường, không dám trèo cao.” Tiêu Đình đứng đưa lưng về phía nàng, nghe thấy lời nói khách sáo không có cảm tình của nàng, lại nghĩ tới nàng dặn dò hắn cẩn thận ở trong hành lang tại Từ An Cung, sợ hắn bị Ngụy Đạc hại, còn nói muốn thay hắn chăm sóc cha mẹ. Nhớ tới Phượng Dương Các trong rừng, nàng dò hỏi quan hệ của hắn và biểu muội ngũ công chúa..... Tiêu Đình vẫn không chịu tin. “Nếu không muốn gả cho ta, tại sao ngươi lại để ý ta cùng biểu muội có phải thanh mai trúc mã hay không?” Hắn lạnh giọng hỏi. Cảnh Nghi hồi tưởng chốc lát mới nhớ lại chuyện đó, thành thật trả lời: “Ta không tự ý giao tiếp với người khác, nếu tam công tử thích ngũ công chúa, ta sẽ cố gắng đối xử tốt với nàng, tránh cho ngũ công chúa hiểu lầm người, nếu thanh mai trúc mã là tin đồn nhảm, ta nhất định sẽ không quá thân mật với ngũ công chúa.” “Ngươi lại chăm sóc.” Tiêu Đình nở nụ cười, cười chế giễu, chế giễu chính mình, tự mình đa tình. Cảnh Nghi im lặng. Tiêu Đình có lòng tốt muốn chịu trách nhiệm với nàng, nàng lại không cảm kích, hắn tức giận cũng là chuyện bình thường. “Tam công tử, ngươi và ta nói tình hình thực tế cho tướng quân, phu nhân biết đi, xin bọn họ định đoạt, có lẽ bọn họ có thể nghĩ biện pháp.” Sau một hồi im lặng, Cảnh Nghi khẽ đề nghị. Chiếm lấy thân thể của Tiêu Đình, hưởng thụ sự quan tâm của mọi người trong Tiêu gia, trước khi Tiêu Đình đều dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn nàng, trong lòng nàng còn cảm thấy ngượng, bây giờ chọc giận Tiêu Đình, Cảnh Nghi không còn mặt mũi mượn thân thể của Tiêu Đình đi bái sư học nghệ. “Ta không muốn làm cho bọn họ lo lắng, ngươi nên tập võ thì tập võ, nên hiếu kính với bọn họ thì hiếu kính với bọn họ, không cần suy nghĩ lung tung.” Bây giờ Tiêu Đình thật sự rất phiền não, không muốn nghe chủ ý ôi thiu của nàng, một tay phất áo, nằm lên trên giường. Trời đất bao la, ăn cơm đi ngủ là lớn nhất. Nhưng làm sao có thể ngủ được? Càng nghĩ càng tức. Tiêu Đình quay đầu, nhìn bóng lưng ngồi ngay ngắn của Cảnh Nghi trước bàn đọc sách, càng giận hơn. Không làm cho hắn thoải mái, nàng cũng đừng muốn dễ chịu! Tính toán trong lòng, Tiêu Đình mang giày xuống đất, vừa lắc giường vừa kêu a a. Da đầu của Cảnh Nghi run lên, để sách xuống lớn tiếng hỏi hắn, “Ngươi đây là có ý gì?” Tiêu Đình vừa lắc giường vừa vô lại nhìn nàng, “Động phòng hoa chúc, dù sao ta cũng không thể làm cho người ta tưởng ta không được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]