Hôm sau, Kính Tế giả vờ đi công việc, cưỡi lừa tới nhà Tiết tẩu. Tiết tẩu mời vào ngồi uống nước. Tiết tẩu vờ hỏi: 
- Cậu tới đây có điều chi dạy bảo không? 
Kính Tế đáp: 
- Hôm qua tôi nghe nói là Xuân Mai đã ra khỏi nhà họ Tây Môn và đang ở đây. Nhân tiện hôm nay đi lo công việc nên tới thăm. 
Tiết tẩu cười: 
- Thì Xuân Mai thư thư vẫn còn ở đây với tôi, chưa đi đâu hết. 
Kính Tế bảo: 
- Nếu vậy thì xin cho tôi được gặp để nói vài câu chuyện. 
Tiết tẩu cố tình làm khó: 
- Cậu à, chuyện đó thì hôm qua Đại nương không có dặn tôi. Chỉ vì mấy người thông đồng tác tệ nên Đại nương mới bảo tôi lãnh Xuân Mai thư thư ra đem bán. Nay cậu tới đây sớm quá, lỡ ra Đại nương sai người tới hỏi chuyện gì mà bắt gặp thì phiền cho tôi lắm. Đại nương có thể nghĩ là tôi cũng thông đồng với mấy người. 
Kính Tế cười khì khì, lấy một lạng bạc mà bảo: 
- Có chút đỉnh để ma ma mua trà uống, xin nhận tạm cho, ngày khác sẽ xin hậu tạ. 
Tiết tẩu mỉm cười nhận bạc nhưng còn bảo: 
- Cậu biết ơn biết nghĩa vậy là quý lắm, nhưng còn chuyện này, tháng chạp năm ngoái tôi túng quá, phải đem đi cầm hai cái gối hoa, nay đã một năm rồi mà chưa chuộc lại được, tiền vốn và tiền lời là tám tiền, cậu chuộc về cho tôi nhé. 
Kính Tế đáp: 
- Được rồi, để mai tôi chuộc về cho. 
Nói xong, đứng dậy dẫn Kính Tế vào phòng trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-binh-mai/651272/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.