Sáng hôm sau, hai người đã thức dậy nhưng còn nằm trên giường, Kim Liên hỏi: 
- Ngày hai mươi tám này Ứng nhị gia mời chúng tôi, chàng có cho chúng tôi đi không? 
Tây Môn Khánh đáp: 
- Đi chứ sao không? 
Kim Liên nói: 
- Tôi còn một chuyện này muốn nói với chàng, chẳng biết chàng có chịu không. 
Tây Môn Khánh bảo: 
- Có chuyện gì thì cứ nói Kim Liên ngập ngừng: 
- Chàng lấy cái áo cừu của Bình Nhi cho tôi mặc đi. Ngày mai đi ăn tiệc, ai cũng có áo cừu đẹp, chỉ mình tôi là không có. 
Tây Môn Khánh bảo: 
- Thì cái áo cừu của nhà họ Vương đem cầm đó, nàng mặc không được hay sao? 
Kim Liên nói: 
- Áo người ta đem cầm mà mặc sao coi được. Thôi, chàng cứ lấy áo của Bình Nhi cho tôi đi, tôi sẽ thêu thêm con hạc bằng kim tuyến ở tay áo. Chàng cho tôi chứ cho ai đâu mà ngại. 
Tây Môn Khánh nói: 
- Lạ quá, tôi nói là không được, cái áo đó trị giá tới sáu chục lạng bạc chứ ít ỏi gì đâu. Nàng chỉ biết lợi cho nàng mà thôi. 
Kim Liên giận dỗi: 
- Ăn nói hay nhỉ, chẳng gì thì tôi cũng là vợ chàng, ăn mặc đẹp thì chàng nở mày nở mặt với người ta chứ sao. Bây giờ chàng không cho tôi thì để làm gì, hay là để cho con này con kia, nếu vậy thì chàng cứ cho đi, tôi mà đáng kể gì. 
Tây Môn Khánh bảo: 
- Nàng thật không biết điều, đã xin xỏ người ta lại còn ương ngạnh, thật đúng ăn mày mà đòi xôi gấc. 
Kim 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-binh-mai/651261/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.