Tây Môn Khánh đi thì trời cũng đã sáng, Vương bà vội đi mua quan tài và đèn nhang vàng giấy, rồi về giúp Kim Liên bày bàn thờ VÕ Đại. Xóm giềng hay tin đều tới phúng điếu thăm hỏi. Kim Liên vờ che mặt mà kêu khóc. Có người hỏi:
- Chẳng hay đại lang bị bệnh gì mà qua đời vậy? Kim Liên đáp:
- Nhà tôi mắc chứng đau bụng lâu ngày, chữa chạy mãi cũng không khỏi mà cứ mỗi ngày thêm nặng. Nhưng không ngờ hôm qua đau bụng dữ dội rồi tới canh ba thì từ trần. Thật khổ hết sức. Nói xong lại kêu khóc. Mọi người đều nghi ngờ về cái chết không rõ ràng của Võ Đại nhưng không ai tiện nói ra, mà chỉ khuyên:
- Dù sao thì người chết cũng đã chết rồi, khóc thương cũng không sống lại được, chỉ mong cho người sống được yên vui mà thôi, Đại nương cũng chẳng nên thương cảm quá độ mà có hại tới sức khỏe. Kim Liên vờ hết lời cảm tạ. Lát sau thì hàng xóm về hết, Vương bà cũng chở quan tài về. Hà Cửu cũng được gọi tới tẩm liệm. Mọi thứ cần dùng cho tang lễ cũng được chuẩn bị đầy đủ. Lại mời hai vị tăng từ chùa Báo ân tới tụng kinh trước linh cữu. Hà Cửu đi tới đường Tử Thạch thì gặp Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh hỏi:
- Bây giờ đi đâu đây?
Hà Cửu đáp:
- Tôi tới tẩm liệm cho anh chàng Võ Đại bán bánh.
Tây Môn Khánh bảo:
- Tới đây ta cần nói câu chuyện.
Nói xong dẫn Hà Cửu vào một quán rượu nhỏ gần đó, lên gác tìm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-binh-mai/258480/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.