Vì cái tang của Trác Nhị Thư mà phải sau bốn mươi chín ngày, Tây Môn Khánh mới tới được nhà Vương bà nhờ lo chuyện mối manh, rồi nói:
- Nếu bà lo việc này cho thành, tôi xin tặng mười lạng bạc.
Vương bà nói:
- Cái đó đã đành, nhưng với đám này, không những tôi phải cực nhọc lo liệu, mà Đại quan nhân cũng phải đủ năm điều kiện thì mới được. Thứ nhất là phải đẹp trai, thứ nhì là phải sành sỏi, thứ ba là phải có tiền, thứ tư là phải chịu khó kiên nhẫn chờ đợi, thứ năm là phải mất nhiều công phu. Có đủ năm điều ấy thì việc mới thành. Tây Môn Khánh nói:
- Tưởng cái gì thứ năm điều ấy thì tôi có đủ. Thứ nhất, như bà đang thấy đây, diện mạo tôi đâu phải xấu xa; thứ nhì, tôi từ nhỏ đã ra vào đủ chốn ăn chơi nên cũng tạm hiểu đời, thứ ba, tôi chẳng giàu sang nhưng cũng đủ sống, thứ tư, tôi rất kiên nhẫn chịu đựng; thứ năm, tôi bằng lòng tốn nhiều công phu, nếu không tôi tới lui nơi này làm gì. Cho nên bà cứ ráng lo giùm cho xong việc đi, tôi cam đoan hậu tạ. Vương bà nói:
- Tuy Đại quan nhân có đủ năm điều đó, nhưng tôi vẫn còn e ngại một điều. Tây Môn Khánh vội hỏi:
- Còn e ngại điều gì nữa? Vương bà đáp :
- Chuyện này cực kỳ khó khăn, cần đến tiền bạc nhiều, nhưng từ trước đến nay tôi nghe nói Đại quan nhân là người hà tiện lắm. Tôi cứ thật tình mà nói, xin đừng để bụng mới được.
Tây Môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-binh-mai/258478/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.