Đại trạch ở Giang Nam.
Phượng Khuynh Thành ngồi ở mép giường, nhìn nhi nữ đang ngủ say, yên lặng không nói.
Vươn tay dịch chăn, liếc mắt nhìn hai con Nắm Tuyết cuộn tròn ở trong ổ, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài căn phòng.
Ông lão chòm râu bạc phơ khép mi rũ mắt, Phượng Khuynh Thành thoáng nhìn về phía hắn, lão già yên lặng đi theo sau lưng Phượng Khuynh Thành.
Thư phòng.
Phượng Khuynh Thành dựa vào ghế, từ từ nhắm mắt.
Lần đầu tiên, cảm thấy, mệt mỏi như vậy.
Thật lâu sau, Phượng Khuynh Thành mới mở mắt ra, giọng lạnh nhạt hỏi, "Còn bao nhiêu ngày?"
"Hồi tiểu thư, khống chế được độc, tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia còn một năm tuổi thọ, nếu như không khống chế tốt, sợ là chỉ còn nửa năm, nhiều nhất không quá bảy tháng......"
"Đủ rồi!" Phượng Khuynh Thành quát lớn.
Hít một hơi thật sâu, mới khoát tay, "Ngươi đi xuống đi!"
"Dạ!"
Một đêm này, Phượng Khuynh Thành đứng ở bên ngoài cửa phòng của Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, chần chừ không vào.
Không, chúng sẽ sống lâu trăm tuổi, nàng nhất định sẽ tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, cho dù bất cứ giá nào......
Mở cửa ra. Eri diễn đàn L $%^ ê Quý Đ[email protected]#$ ôn
Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm cả người mặc xiêm áo mỏng manh tay nắm tay đứng ở cửa, lúc Phượng Khuynh Thành đi vào khẽ gọi, "Nương......"
Phượng Khuynh Thành nhìn hai hài tử, khẽ mỉm cười, vươn tay ra ôm hai đứa vào lòng, vào phòng.
Hai hài tử trừ mặt, trên người không có một chút thịt, loại đau đớn, người bình thường hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/176671/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.