Trình Phương giống như một người tinh thông pháp thuật, cô ta chẳng để ý đến câu hỏi của chàng, cũng không nhìn nét kinh ngạc biểu hiện trên mặt chàng. Cô ta đưa ngón tay chỉ trên lỗ nhỏ màu trắng, mỉm cười nói:
- Xin huynh xem kỹ, đây có phải là bốn chữ "Tứ hải quy tâm" không?
- "Tứ hải quy tâm" hả ?
La Như Long hốt nhiên thốt lên, đưa sát mắt nhìn kỳ lỗ màu trắng, chợt cất giọng cười thỏa chí:
- Không sai ! Không sai ! Chính là bốn chữ "Tứ hải quy tâm"!
Trình Phương chẳng động nét ngọc, chỉ đến lỗ màu đen, hỏi:
- Xin huynh tiếp nhìn kỹ, đây giống như một bức sơn thủy họa đồ, núi baobọc lấy biển hồ, chính giữa biển hồ có một hòn đảo lẻ loi nhô lên, đúngkhông?
La Như Long chớp chớp mắt nhìn, cười lớn:
- Ha ha ! Cô nương nói như thần, sao cô nương nhìn chuẩn xác vậy ?
Chàng lau láu mắt nhìn, hỏi tiếp:
- Xin hỏi, tuyệt thế kỳ công nằm ở đâu ?
- Muội đã nói với huynh là nằm ở bức sơ thủy họa đồ đó rồi mà ?
- Sơn thủy họa đồ ? Có lẽ bức sơn thủy họa đồ là nhằm chỉ một vùng nào đó phải không?
- Không sai !
- Đó là vùng nào ?
Trình Phương chỉ sang lỗ nhỏ màu trắng nói:
- Huynh muốn hỏi vùng nào, trước hết hãy giải bày được bốn chữ này.
- Chính là "Tứ hải quy tâm" mà ?
- Đúng là "Tứ hải quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-sach-hon-lenh/2108168/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.