Tô Bắc đứng ở cửa phòng khách sạn, âm thanh quen thuộc từ trong truyền tới. Cô chắc chắn không nghe lầm, âm thanh nồng đậm tình dục của bạn trai mình, còn giọng nữ kia chính là bạn thân từ nhỏ của cô - Diệp Nhiễm. Bọn họ! Bọn họ như thế nào có thể làm loại chuyện này! Tô Bắc không dám tin nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, trên mặt đất quần áo tán loạn, trên giường hai thân thể lõa lồ gắn kết triền miên. Cô như bị sét đánh, cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Âm thanh nũng nịu của Diệp Nhiễm lại vang lên, yêu mị đến xương cốt cũng tan chảy. Theo tiếng rên rỉ kiều diễm đầy dâm dục của Diệp Nhiễm, nước mắt Tô Bắc trượt dài trên má, cô cố nén nước mắt nhưng ngăn không được. Dối trá, tất cả đều là dối trá! Người cô yêu nhất, cái gì bạn thân nhất. Tất cả đều là giả dối. Tô Bắc rốt cuộc không chịu nổi hận ý trong lòng, cô tháo chiếc nhẫn đôi trên ngón áp út, hung hăng ném tới trên giường. Đôi gian phu dâm phụ lúc này mới bừng tỉnh.
"Diệp Nhiễm! Cô gọi tôi tới đây chính là vì muốn tôi nhìn cô cùng bạn trai tôi ở trên giường cùng nhau mây mưa sao?" Tô Bắc rống giận: "Tốt, rất tốt. Cô xoay người, cố nén nước mắt, chuẩn bị rời đi căn phòng tràn ngập sự phản bội này. Nhưng khi cô vừa mới đi vài bước, liền cảm giác sau gáy đột nhiên đau. Trước mắt Tô Bắc toàn bộ biến thành một màu đen. Đằng sau, Diệp Nhiểm cầm cái gạt tàn thuốc, khóe miệng giơ lên nụ cười xảo quyệt. "Muốn trách thì trách mày.." Tôi? Tại sao? Tô Bắc dần dần mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.