Đối diện xuất hiện một đóm lửa nhỏ, hẳn là người đánh đàn châm thuốc.
Đối phương gảy dây đàn một cái, xem như là trả lời.
Dương Lỗi vui vẻ trở lại.
“Đàn hay lắm!”
Dương Lỗi tiếp tục kêu lớn, hiếm khi hắn mới khen ai thật lòng như thế.
Sau đó, Dương Lỗi nghe được một tiếng “cảm ơn!” loáng thoáng trong gió đêm.
Một đoạn nhạc ngắn lại truyền đến, tốc độ rất chậm, chính là đoạn vừa rồi Dương Lỗi đánh sai.
Đối phương đàn xong đoạn ngắn đó, dừng lại một chút, tiếp theo chậm rãi đàn lại lần nữa.
Dương Lỗi nghe hiểu, người kia dạy mình đàn đây mà.
Dương Lỗi ôm đàn, bắt đầu đàn theo đối phương. Đối phương thả chậm nhịp điệu phân nửa, nghe Dương Lỗi đuổi kịp và đàn đúng rồi, đối phương mới dừng lại, tiếp theo đàn thêm một đoạn ngắn, vẫn thả chậm tốc độ, cứ đàn như thế hai lần.
Trong lòng Dương Lỗi sục sôi, hắn đã gặp được cao thủ có lòng tốt dạy mình rồi.
Hai người ở trong sân tập, một người ngồi bên này, một người ngồi bên kia, từng đoạn nhạc ngắn cứ thế vang lên. Người đối diện kiên nhẫn dẫn dắt Dương Lỗi, giai điệu của hai bên dần hòa hợp, Dương Lỗi cũng bắt đầu tìm được cảm giác, càng đánh càng thuận tay.
Dương Lỗi bất tri bất giác đàn đến nhập thần, tập trung đàn lại những đoạn ngắn kia thành một đoạn hoàn chỉnh, không kiềm nổi sự hưng phấn.
“Thấy được không?”
Dương Lỗi phấn khởi hét to về phía đối diện.
Không có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193873/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.