Nghe tin Phòng Vũ được thả, Hoa Miêu và Lão Lượng lập tức chạy tới bệnh viện. Nhìn tình trạng của Phòng Vũ, ấy thế mà Hoa Miêu lại rơi nước mắt.
“Mẹ nó, đừng có giống đàn bà vậy chứ!” Lão Lượng mắng Hoa Miêu, nhưng hai mắt của chính mình đã đỏ bừng.
“Ai đã làm thế với anh ấy, tao phải giết nó!!” Hoa Miêu đứng bên ngoài phòng bệnh hét lớn, làm cho người trong bệnh viện sợ hãi né ra xa.
Ngược lại, Lão Lượng chẳng nói gì cả, hắn ngồi một mình trên băng ghế ngoài phòng bệnh, mặt không biểu cảm, loay hoay một con dao trong tay, là loại dao gọt trái cây nhỏ.
Không ai dám tới gần.
Ngoài hành lang, hơn hai chục gã đàn ông đứng đó, khiến cho người nào nhìn thấy cũng muốn đi đường vòng, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
La Cửu cũng đích thân đến đây. La Cửu nhìn Phòng Vũ, rồi ra hiệu cho Dương Lỗi theo mình ra ngoài.
Đến nơi không có người, La Cửu nhìn Dương Lỗi: “Cậu nói thật cho tôi biết, cậu đưa cậu ấy ra ngoài bằng cách nào?”
La Cửu đã tìm được người, cũng như chuẩn bị đủ tiền, nhưng còn chưa kịp dùng đến số tiền này, hắn đã nhận được tin Dương Lỗi không mất xu nào, chỉ cần gọi một cú điện thoại, chân trước vừa bước vào cục cảnh sát, chân sau đã đón Phòng Vũ ra, xe đón người lại còn là xe cảnh sát.
“Anh Cửu, em xin anh một việc, được không.” Dương Lỗi hỏi.
La Cửu quay lại phòng bệnh, nói với đám thuộc hạ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193805/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.