Đêm hôm đó, tuyết bay lất phất trên bầu trời Giang Hải.
Tuyết lẳng lặng rơi bên ngoài kính chắn gió, bao phủ một chiếc taxi ven đường, cùng với sự im ắng sau cửa kính xe.
Tuyết rơi trước hai gương mặt trầm lặng sau cửa sổ. Không một ai mở miệng.
“Về khi nào?”
Dương Lỗi hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Vừa mới về.”
Phòng Vũ lẳng lặng trả lời.
Bóng mờ che mất hơn phân nửa gương mặt của Phòng Vũ. Giọng nói của Phòng Vũ còn trầm hơn so với quá khứ.
“Tại sao lại làm công việc này.”
Dương Lỗi bình tĩnh nói, giống như hai người là bạn bè vừa tạm biệt nhau hôm qua.
“Đến thăm người bạn. Cậu ta có việc, thay cậu ta hai ngày.”
Phòng Vũ nói.
“Sao kỳ vậy. Về Giang Hải mà không đến tìm tôi.”
Dương Lỗi nói đùa, nhàn nhạt nở nụ cười, thò tay vào túi tìm thuốc lá.
Phòng Vũ không trả lời, im lặng.
Dương Lỗi cũng không nói gì, móc ra hộp thuốc lá.
“… Sợ gặp tôi à?”
Dương Lỗi nói, cười mỉa mai, cúi đầu rút một điếu thuốc.
Hắn lắc lắc điếu thuốc, nhưng lại không châm lửa.
Dương Lỗi cứ tưởng mình phải hút một điếu mới có thể giữ bình tĩnh, nhưng hắn không ngờ bản thân lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
Hắn từng nghĩ đến viễn cảnh gặp lại Phòng Vũ. Hắn cho rằng đó là chuyện của thật nhiều năm về sau, ít nhất không phải bây giờ. Hắn cũng nghĩ đến rất nhiều tình huống khi hai người gặp mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193701/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.