Rạng sáng, di động của Dương Lỗi reo lên.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập reo nhiều lần liên tục, reo đến lần thứ năm thứ sáu, Dương Lỗi mới xoay người cầm lên.
“Dương Lỗi! Lập tức về đơn vị!” Giọng nói nghiêm túc truyền đến từ ống nghe.
“Chính ủy, tôi có việc, xin phép nghỉ.” Dương Lỗi khàn giọng trả lời, định cúp máy.
“Phép của cậu bị hủy! Có tình huống khẩn cấp, nghe rõ không, lập tức về đơn vị!” Giọng điệu của chính ủy vô cùng sốt sắng.
“Nhà tôi có việc, không về được. Xin lỗi.”
“Cậu! …” Chính ủy thở gấp: “Cậu nghe đây, cấp trên vừa phát xuống nhiệm vụ khẩn cấp, huyện Mãnh xảy ra thảm họa núi lở đá trôi trên diện rộng, uy hiếp an toàn tính mạng của người dân, cấp trên yêu cầu lập tức tổ chức giải nguy, đến tiền tuyến cứu viện! Cậu chính là người chỉ huy đội đột kích, Dương Lỗi, cậu phải lập tức về đơn vị, ngay bây giờ, ngay lập tức!”
“……” Dương Lỗi siết chặt di động!
“Bây giờ cậu bỏ lỡ một giây, tức là bỏ lỡ một mạng người!”
Chính ủy không biết Dương Lỗi gặp chuyện gì, nhưng vào giờ phút này, trước thảm họa, trước mạng người, tất cả vấn đề cá nhân đều không đáng nhắc tới!
“Đây là mệnh lệnh!” Chính ủy nghiêm giọng: “Đừng quên, cậu là một quân nhân!”
“… Rõ!”
Dương Lỗi đau đớn nắm chặt điện thoại di động…
Lúc Phòng Vũ trở lại, người bạn kia nói cho hắn biết, có người đến tìm hắn, đợi trong phòng cả đêm, trời vừa sáng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193649/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.