“Có dự định gì chưa?”
Dương Lỗi hỏi Hoa Miêu. Phòng Vũ đã mời Hoa Miêu ở lại công ty, nhưng Hoa Miêu không chịu.
“Quay về Giang Bắc.” Mấy phòng game của Hoa Miêu ngày xưa giờ đã đổi thành tiệm net, đám anh em thuộc hạ đang kinh doanh.
“Vẫn tiếp tục lăn lộn à?”
“Tao vốn là du côn. Thì làm vậy thôi.”
Trong số bọn họ, Hoa Miêu mới là người lăn lộn lâu nhất. Sau này Hoa Miêu dẫn theo anh em và thuộc hạ, không ngừng chiến đấu ở Giang Bắc, chiến tích của Hoa Miêu vẫn thường xuyên truyền vào tai Phòng Vũ và Dương Lỗi.
Trước khi uống đến bất tỉnh nhân sự, Hoa Miêu nói với Dương Lỗi một câu thanh tỉnh cuối cùng. Hoa Miêu nói, mày đấy Dương Lỗi, mạng phải dài một chút, nhất định phải thế, nghe chưa…
Hôm đó, tất cả mọi người đều uống say. Say bí tỉ.
Tại Giang Hải, những tên côn đồ lớn nhỏ này đã từng hô mưa gọi gió, đã từng trải qua tuổi thanh xuân xao động, vui buồn và ly hợp, đã từng trải qua giai đoạn lắng đọng trong cuộc đời, để rồi giờ đây tất cả cùng nói lời tạm biệt với những năm tháng đẫm máu huy hoàng ấy.
Sau này, khi giới xã hội đen ở Giang Hải nhắc lại hôm đó, có người nói một câu. Giang hồ ở thập niên 90, kết thúc rồi.
Một thời đại ngây thơ và xao động, một thời đại nhiệt huyết sôi trào đầy tình nghĩa, kết thúc rồi.
Yến Tử Ất, La Cửu, Phòng Vũ, Dương Lỗi, những cái tên từng là truyền thuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193632/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.